Thứ hai trở lại trường học, rất nhiều người đều bàn tán về trận mưa thứ sáu tuần trước.
“Nghe nói trăm năm mới gặp một lần.”
“Nhà mình mất điện, rõ phiền, hôm nay còn chưa sửa xong nữa.”
“Nhà mình cũng thế.”
Hứa Hâm ngồi vào chỗ, Trương Bình Bình ngồi bên cạnh lập tức thò đầu sang, vẻ mặt ta đây có chuyện bát quái muốn nói.
Hứa Hâm mới tới Trường trung học A chưa đầy một tháng nhưng đã hiểu rõ nơi này tới hơn bảy, tám phần, tất cả cũng đều là nhờ cô bạn cùng bàn này nói cho nghe. Có thể nói Trương Bình Bình là một con người có cái mồm vô cùng nhiệt tình.
“Sao vậy?”
Chờ Hứa Hâm mở miệng hỏi, Trương Bình Bình liền nói, “Cậu biết tin gì chưa?”
“Không biết.”
Hứa Hâm tỏ vẻ không quan tâm, lấy sách ra đặt lên bàn.
Sự lạnh nhạt của Hứa Hâm không hề ảnh hưởng tới cái mồm nhiệt tình của Trương Bình Bình chút nào.
Trước giờ Bình Bình vẫn luôn bao dung với các mỹ nữ, mà Hứa Hâm, đặc biệt đẹp.
Nhất là đôi mắt, nhìn vào đó là y như rằng có thể bị câu mất hồn lúc nào không hay. Bên mắt trái còn có một nốt ruồi son nho nhỏ, lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, khiến cho biết bao chúng sinh đều phải điên đảo.
Phần lớn các bạn học nam đều thích mẫu con gái để tóc dài bồng bềnh, con người thanh thuần, trong sáng.
Mà Hứa Hâm, lớn lên vô cùng mị hoặc lòng người.
Trước từng có người khua môi múa mép với Bình Bình rằng, cái loại diện mạo của Hứa Hâm, rất giống với tiểu tam.
Cô nàng lúc ấy đương nhiên vô cùng phẫn nộ mà đẩy ngã đối phương, cười nhạo nói: “Còn cái loại chuyên ghen ăn tức ở với người ta thì ra gì chứ, cô mới là tiểu tam, cả nhà cô đều là đồ tiểu tam.”
Trương Bình Bình cảm thấy, lũ con gái trong trường này đều còn quá non, khờ khạo tới mức không hiểu cái gì gọi là sắc đẹp chân chính.
Mà Trương Bình Bình cô đây, xưa nay ánh mắt không hề tồi chút nào.
Ngay ngày đầu tiên khi Hứa Hâm chuyển trường tới đây đã nhận được đông đảo sự chú ý của các bạn học. Sau đó không lâu cứ mỗi khi tan học lại có không ít người đi qua nán lại trước cửa lớp cô, tất nhiên nguyên do thì ai cũng đều biết cả rồi.
“Thứ sáu tuần trước, Bùi Tây dầm mưa đưa Tống An An về nhà đấy.” Trương Bình Bình thầm thì bên tai Hứa Hâm.
Hứa Hâm đang cầm vở bỗng ngẩn ra, ngây người hai giây. Sau đó làm như lơ đãng hỏi, “Thế à?”
“Cậu không biết đấy thôi, Tống An An trước kia không những học chung với Bùi Tây mà ngay cả quan hệ với mấy người bên lớp Một cũng vô cùng thân thiết. Tống An An là thích thầm Bùi Tây đó.”
“Rất nhiều người cũng nói rằng bọn họ trông rất xứng đôi.”
“Nghe nói bọn họ lại còn là thanh mai trúc mã, cha mẹ đều là những phần tử tri thức, gia cảnh vô cùng tốt.”
“Nghe nói Tống An An còn quyết định học kỳ sau sẽ đi học vật lý, tất cả là vì Bùi Tây.”
……
Trương Bình Bình một hơi nói ra hết tất cả những điều mà cô biết về hai người này.
Sau khi nói xong, Trương Bình Bình thấy vẻ mặt Hứa Hâm vẫn không cảm xúc như cũ, có chút thất vọng.
“Bộ cậu không còn phản ứng nào khác luôn hả?”
“Không phải, vậy đành chúc cho bọn họ sau này sớm sinh quý tử vậy.”
Vừa dứt lời, cô ngẩng đầu lên liền thấy Tống An An đang từ cửa lớp đi vào. Tóc buộc đuôi ngựa, trông vô cùng năng động. Diện mạo của Tống An An, như trên mạng nói, chính là khuôn mặt của mối tình đầu, thanh thuần xinh đẹp, ngây thơ trong sáng.
Cô ta vừa ngồi xuống ghế đã bị mấy nữ sinh khác vây quanh, hình như bọn họ đang nói chuyện gì đó.
Nếu cẩn thận nghe, có thể nghe được tên của Bùi Tây.
Sau đó, Tống An An hơi hơi đỏ mặt, duỗi tay làm bộ muốn đánh một cô bạn.
Hứa Hâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi rải rác vào phòng từng tia nắng, rất là chói mắt.
Ra chơi, lúc đang từ phòng vệ sinh trở về lớp học thì Hứa Hâm nhìn thấy Bùi Tây, cậu đứng cách cô khoảng tầm ba mét, lúc này đang bị vây quanh bởi một đám nam sinh, nói cười rất vui vẻ.
Cô nhìn chằm chằm vào gáy Bùi Tây. Có một vài sợi tóc không an phận mà dựng đứng thẳng lên.
“Bùi Tây.” Sau lưng truyền đến giọng nói của Tống An An.
Trước mặt toàn dân thiên hạ cô ta cũng không thèm chú ý tới lễ tiết. Bốn phía liền vang lên tiếng cười nói của các bạn học.
Thật tốt, Hứa Hâm nghĩ.
Bùi Tây quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên chính là hướng về phía cô.
Đôi mắt Bùi Tây vẫn như cũ nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
Có lẽ là ảo giác, hoặc có lẽ là do Tống An An đang đứng ngay sau lưng cô.
Hứa Hâm cười cười nhìn Bùi Tây, nghiêng người tránh ra.
Tống An An nhìn Bùi Tây, mặt cười đắc ý, sự si mê hiện rõ trong đôi mắt.
Sau lưng vẫn ồn ào nhốn nháo như cũ.
Hứa Hâm chán ghét trời nắng, đặc biệt là ngày nắng.
Tống An An sau khi gọi tên Bùi Tây liền bước thật nhanh tới bên cạnh cậu.
Người xung quanh đều thức thời mà lùi về sau nhường chỗ cho bọn họ, im lặng mà hóng chuyện hay.
“Cô Trần nói tháng này phải chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường, tiết mục biểu diễn văn nghệ định thực hiện các vũ đạo múa kết hợp với diễn tấu âm nhạc.” Cô ta mở miệng, cõi lòng đầy chờ mong.
Trung học A kỷ niệm thành lập vào tháng tư, đây là một trong những ngày lễ long trọng nhất của năm. Ban chỉ đạo nhà trường đương nhiên cực kỳ coi trọng dịp lễ này, những người được tuyển chọn để biểu diễn tất nhiên phải đạt đủ tiêu chuẩn và cực kỳ xuất sắc.
“Mình biết cậu chơi dương cầm rất giỏi, có thể tới giúp một chút hay không?” Bùi Tây chơi tốt dương cầm toàn trường đều biết, dù sao chính cậu cũng là người đã diễn tấu mở màn cho lễ khai giảng.
Bên phía tổ chức âm nhạc cũng có ý muốn mời Bùi Tây.
Bùi Tây nhìn về phía trước, lãnh đạm mở miệng, “Xin lỗi, không rảnh.”
Khuôn mặt Tống An An lộ ra vẻ mất mát nhưng ngay sau đó liền điều chỉnh tốt lại cảm xúc, “Không sao không sao, ai mà không biết cậu là người bận rộn kia chứ.”