Đức Dương Quận Chúa - Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Đức Dương Quận Chúa


Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy


Buổi tối, Diệp Hoàn ăn một tô mì, trên bát còn có nước xốt của gà xé nấm.

Những sợi mì cùng hương vị đậm đà còn được trang trí bởi những cọng rau xanh ở bên trên, kèm theo đó là mùi vị của nước xốt gà xé nấm thơm ngon, Diệp Nhiên nhìn mà không tự chủ được nuốt nước bọt “Công tử, ăn có ngon không?”

Diệp Hoàn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua yết hầu Diệp Nhiên, thản nhiên nói “Bình thường.”

Diệp Nhiên chẹp miệng, hắn thấy nó ngon mà.

Nghe nói đầu bếp phủ Đức Dương quận chúa trước kia đều là ngự trù trong cung, còn có người bởi vì lớn tuổi nên rời khỏi hoàng cung vào ở trong phủ Đức Dương quận chúa, tay nghề của họ không thể dùng từ bình thường để hình dung được.

Có lẽ công tử là không muốn cho hắn ăn mà thôi.

“Nếu bình thường ” Diệp Nhiên không nhịn được, cẩn thận dò xét nói “Không bằng để thuộc hạ ăn giúp công tử, cái này dù sao cũng là tấm lòng thành của quận chúa, lãng phí thì không tốt lắm.”

Diệp Hoàn khuấy mặt nước, để nước xốt gà xé nấm ngấm vào súp, không ngẩng đầu lên nói “Ngươi nói là tấm lòng thành của quận chúa, vậy ta nhường ngươi ăn không phải là cô phụ nàng sao?”

Diệp Nhiên:… Công tử thay đổi rồi.

Buổi chiều hôm sau, hoàng đế phái người đi Đại Lý tự triệu Diệp Hoàn tiến cung cùng đánh cờ.

Diệp Hoàn chuyển ngòi bút “Ta hôm nay có việc, không thể vào cung được.”

Công công đến truyền chỉ nghe thấy Diệp Hoàn nói mà cả kinh đến tròng mắt như muốn trợn lồi ra, hắn truyền chỉ nhiều năm như vậy, cho dù là Trịnh thái hậu hay Đức Dương quận chúa thì đều chưa từng cự tuyệt ý chỉ hoàng đế, Diệp đại nhân lại được thịnh sủng mà không khỏi quá ỷ sủng sinh kiêu đi, ai cho hắn lá gan lớn như vậy.

“Diệp đại nhân, đây chính là ý chỉ hoàng thượng.” Công công truyền chỉ the thé giọng nhắc nhở.

“Ta biết.” Diệp Hoàn ngẩng đầu “Ngươi nói cho hoàng thượng là ta buổi chiều có hẹn với Đức Dương quận chúa, hiện tại phải về phủ chuẩn bị, không có thời gian vào cung.”

“Cái này…” Công công truyền chỉ thấy sắc mặt lạnh nhạt của Diệp Hoàn chứ không hề thấy chút dáng vẻ sợ hãi trước ủy chấn của hoàng đế, hắn liền cảnh cáo “Vậy hoàng thượng trách tội xuống thì sao?”

Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc “Do một mình ta gánh chịu.”

Diệp Hoàn không tiến cung, công công truyền chỉ cũng không thể trói hắn đi, đánh phải thấp thỏm trở về hoàng cung, hắn không dám đi bẩm báo với hoàng đế, thấy Cao công công phải vào ngự thư phòng thì liền chạy đến kể lại mọi việc cho Cao công công.

Cao công công rất sảng khoái đồng ý “Được, việc này ta sẽ nói cho hoàng thượng, ngươi trở về đi.”

“Đa tạ Cao tổng quản.” Công công truyền chỉ thấy mặt Cao công công không thay đổi, hắn hiếu kì hỏi “Cao tổng quản, ngài không sợ hoàng thượng tức giận sao?”

Kỳ thật hắn càng muốn hỏi tại sao hoàng thượng lại tin một bề tôi Diệp Hoàn như vậy, nhưng hắn không dám.

Cao công công nói “Hoàng thượng là minh quân, Diệp đại nhân là có chính sự nên mới không đến được, hoàng thượng sao có thể vì việc nhỏ như vậy mà tức giận.”

“Cao công công nói đúng lắm.”

Công công truyền chỉ khom người lui ra, đi xa mới bĩu môi, nói thì dễ nghe lắm, trong cái kinh thành này ngoại trừ Diệp đại nhân thì ai dám cự tuyệt ý chỉ hoàng đế. Lại nói, có hẹn với Đức Dương quận chúa thì là chính sự gì, Đức Dương quận chúa còn lớn hơn hoàng đế sao.

“Hoàng thượng, Diệp đại nhân hôm nay không thể tới bồi ngài đánh cờ.” Cao công công cười bẩm “Vừa rồi Lý công công vừa đi về nói là Diệp đại nhân buổi chiều có hẹn với Đức Dương quận chúa nên muốn trở về chuẩn bị.”

“Có hẹn với Trường Hoan?” Hoàng đế không tức giận, ngược lại có chút ngạc nhiên “Từ lúc nào quan hệ của bọn chúng lại tốt như vậy?”

“Nô tài cũng không biết, có lẽ là gặp nhiều ở chỗ hoàng thượng nên bắt đầu thân nhau!”

Hoàng đế nói “Ngươi nói nếu Diệp Hoàn có thể sớm nhận tổ quy tông, lấy cá tính của tiểu nha đầu Trường Hoan kia, lúc trước chọn hôn phu sẽ không chọn lão ngũ. Lấy tính cách Diệp Hoàn, là tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như thế.”

Cao công công suy đoán hoàng đế là muốn tứ hôn Ân Trường Hoan với Diệp Hoàn, hắn cân nhắc nói “Hiện tại cũng không muộn ạ.”

“Ngươi không hiểu ” Hoàng đế lắc đầu, bất đắc dĩ “Ta thấy Trường Hoan là bị chuyện của lão ngũ làm sợ, con bé luôn thích người tuấn tú, hôm đó trẫm nói muốn tứ hôn cho bọn chúng nhưng con bé không hề vui sướng mà ngược lại bị dọa sợ. Diệp Hoàn cũng thế, trẫm không hiểu trong lòng của thằng bé đang suy nghĩ gì. Chỉ cưới lung tung chỉ sợ sẽ hủy hoại cả hai đứa.”

“Vậy cứ để hai tiểu chủ tử thuận theo tự nhiên đi.” Cao công công nói “Có lẽ đến lúc đó căn bản không cần ngài bận tâm lo lắng.”

Hoàng đế vuốt râu “Chỉ hi vọng như thế.” Hắn cũng không có biện pháp khác.

Diệp Hoàn rời khỏi Đại Lý tự, tiến vào xin Trịnh Xuyên được nghỉ, Trịnh Xuyên rất vui vẻ đồng ý, hắn biết Diệp Hoàn buổi chiều là đi gặp Ân Trường Hoan.

Tướng mạo Diệp Hoàn anh tuấn, năng lực lại tốt, phẩm hạnh đoan chính, còn được hoàng đế coi trọng, nếu không phải là nữ nhi của hắn còn quá nhỏ thì hắn rất muốn Diệp Hoàn làm con rể, nhưng mà cháu rể cũng là con rể, phù sa không chảy vào ruộng người ngoài.

Ven bờ hồ Đỏ, Diệp Hoàn dùng ngọc quan buộc tóc, khóe miệng mỉm cười, mặc một bộ cẩm bào màu tuyết trắng, trường thân ngọc lập(*), gió nhè nhẹ thổi qua làn áo, khiến mọi người dù là bà lão bảy tám chục tuổi cho tới tiểu cô nương năm sáu tuổi đều ngoái đầu lại nhìn.

(*) Trường thân ngọc lập: chỉ những người có vóc dáng đẹp, thanh thoát.

Một nam nhân thấy thế liền ghen ghét nói “Một nam nhân có dáng dấp đẹp thì sao, cũng chẳng có tác dụng gì.”

Công tử đứng cạnh nam nhân này hình như nhận ra Diệp Hoàn, nói “Không làm được cái gì sao, hay là do ngươi không có được dung mạo như Diệp đại nhân, hay do ngươi không giỏi bằng Diệp đại nhân.”

Nam nhân kia tức đỏ mặt, tức giận nói “Vương tiểu tứ, ta cảm thấy ngươi từ khi bị Đức Dương quận chúa giáo huấn thì như biến thành người khác, ngươi đã không phải Vương tiểu tứ mà ta biết trước kia nữa rồi.”

“Ngươi bây giờ mới biết sao.” Nam nhân tên Vương tiểu tứ hất cằm “Ta đây là giác ngộ ra ta muốn học tập Đức Dương quận chúa, từ xấu xa trở thành một người tốt.”

“Cái gì mà từ xấu xa thành người tốt?”

“Ví dụ như lời ta vừa nói không phải thật tâm muốn nói ngươi, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi ―― đã không có dung mạo được như Diệp đại nhân, thì là chim xấu bay trước (*)!”

(*) Câu thành ngữ gốc là 笨鸟先飞 “chim ngốc bay trước”, nghĩa đen là con chim ngu ngốc phải bay trước bởi vì sợ chim khôn bay trước sẽ bắt hết sâu, chim ngu không còn sâu để ăn. Ý nghĩa là người vốn kém cỏi ngu dốt phải chăm chỉ chịu khó thì mới theo kịp người giỏi được.

Ở đây đổi “chim ngốc” thành “chim xấu” vì người nói khịa người nghe là vừa ngu lại xấu (“không đẹp như Diệp đại nhân”) thì phải tự giác làm việc đi.

Diệp Nhiên buồn cười, nhỏ giọng hỏi Diệp Hoàn “Công tử, người làm bộ y phục này từ khi nào vậy?”

Y phục công tử trước giờ luôn thanh lịch, không phải màu xang nhạt thì cũng là lam nhạt, lần trước đi phủ Đức Dương quận chúa dự tiệc mặc bộ y phục kia là do hắn lén phân phó người làm ra. Hắn nhớ có một lần hắn hỏi công tử có muốn may mấy xiêm y màu trắng không, công tử lại cự tuyệt hắn, nói thẳng ra là cẩm bào như vậy không hợp mắt, chẳng lẽ hiện tại không thấy vậy sao!

Diệp Hoàn nhìn xe ngựa đang dần đến gần, ý cười càng đậm trên khóe môi của hắn “Ngươi rất tò mò sao?”

Trực giác nói cho Diệp Nhiên nên lắc đầu nên ngay lập tức đã lắc đầu thật nhanh, khẩu thị tâm phi nói “Không, thuộc hạ chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”

“Diệp đại nhân!” Xe ngựa hoa lệ dừng lại, Ân Trường Hoan vén rèm xe, ánh mắt nhìn Diệp Hoàn đột nhiên sáng lên “Diệp đại nhân hôm nay có chút không giống trước.”

So với bình thường thì càng đẹp hơn.

Diệp Hoàn đi đến cạnh xe ngựa, nhìn Ân Trường Hoan ra khỏi xe mà nhàn nhạt cười một tiếng “Quận chúa hôm nay cũng không giống trước.”

Bên trong Ân Trường Hoan mặc váy ngắn màu tuyết trắng, bên ngoài là váy lụa mỏng màu đen tuyền, có thể nhìn thấy bên trong váy ngắn thêu ngôi sao bằng ngân tuyến.

“Thật sao?” Ân Trường Hoan đứng lên ghế ngựa xe, cười nhẹ nhàng hỏi “Ta mới may bộ váy này, nhìn có đẹp không?”

“Rất đẹp.” Diệp Hoàn rất chân thành nói ra cái nhìn của bản thân “Rất hợp với quận chúa.”

“Ta cũng cảm thấy đẹp ” Ân Trường Hoan nhíu mày lại, muốn cười nhưng không cười, ngữ khí ý vị thâm trường “May bộ này là vì muốn phối với cái trâm ngọc mà Diệp đại nhân tặng cho ta.”

Ân Trường Hoan ung dung mong chờ vẻ mặt lúng túng của Diệp Hoàn khi bị vạch trần, liệu mặt có đỏ không, còn cả lỗ tai có đỏ không, nhất định sẽ nhìn rất đẹp.

Diệp Hoàn bất đắc dĩ cười một tiếng, “Hôm qua ta nghe Diệp Nhiên nói liền đoán quận chúa sẽ hiểu lầm, kết quả quận chúa quả nhiên hiểu lầm thật.”

Ân Trường Hoan:???

“Hôm đó ngoại tổ mẫu nói bà quên tặng quà ra mắt, hỏi ta là người thích cái gì, ta nghe Diệp Hành nói người khen trâm cài đầu của Nhu Lạc quận chúa rất đẹp nên cho rằng người thích, vừa vặn trong phủ ta lại có nên mới đưa một cái đẹp nhất cho ngoại tổ mẫu.”

Gió nhẹ nhàng thổi qua, Ân Trường Hoan mơ hồ nghe được tiếng gió đánh vào mặt, cực kỳ đau rát.

Cảm giác đắc ý cứng nhắc, cho nên trâm lưu ly không phải do Diệp Hoàn cố ý đưa cho nàng.

Mất mặt chết đi được, nàng vừa rồi còn cố ý hất cằm kiêu ngạo cơ, trời ạ, quả thực không còn gì mất mặt hơn, rất muốn xông về phủ quận chúa dúi đầu vào trong chăn hét ầm ĩ lên.

Ân Trường Hoan nhìn về phía Diệp Nhiên, ánh mắt lên án: Sao lại nói trâm lưu ly là Diệp Hoàn cố ý đưa cho nàng?

Diệp Nhiên ủy khuất nháy mắt mấy cái: Hắn không biết mà, công tử và lão phu nhân nói chuyện gì thì sao hắn biết được.

Không gian yên tĩnh.

Tay Diệp Hoàn đặt ở khóe miệng ho nhẹ một tiếng “Quận chúa, chúng ta lên thuyền thôi.”

Ân Trường Hoan biết không thể tự luyến, đừng tưởng rằng ngươi che miệng là ta không thấy ngươi đang cười.

“Chúng ta ăn gì vậy?” Ân Trường Hoan đi lên trên thuyền.

“Quận chúa muốn ăn gì?”

Ân Trường Hoan nhìn mặt hồ thở dài, nàng hiện tại cái gì cũng không muốn ăn, nàng chỉ muốn cầm một tấm vải che kín mặt lại, nàng không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

Diệp Hoàn nhẹ nhàng cười một tiếng “Thật ra quận chúa không cần để ý, tại hạ sẽ không nói cho người khác.”

Thế nhưng người làm nàng lúng túng chính là hắn, Ân Trường Hoan hít sâu, thật sự muốn bịt kín miệng Diệp Hoàn lại, cũng không biết vừa rồi nàng nói như vậy thì đối phương có nghĩ nàng đối với hắn có cái ý đồ không tốt gì không.

Đồ ăn đã được bày lên, Ân Trường Hoan cố ăn nhiều để quên chuyện vừa rồi, nàng sẽ không thừa nhận việc hiểu lầm này, không ai được nhắc lại trước mặt nàng.

Nha hoàn dọn dẹp bát đũa, Diệp Hoàn tự pha trà, rót cho Ân Trường Hoan một chén “Quận chúa, mời.”

Hai chén trà xanh đi vào trong bụng, Ân Trường Hoan nhìn vẻ tuấn lãng của Diệp Hoàn dưới ánh chiều tà, “Diệp đại nhân, hiện tại có thể nói cho ta đáp án không?”

“Đương nhiên có thể ” Diệp Hoàn đặt chén trà xuống, nghiêm túc “Ta không biết tại sao quận chúa lại hỏi kiểu vấn đề này, nhưng căn cứ vào giả thiết của quận chúa thì theo ta phân tích, người này sở dĩ hạ độc với quận chúa là vì bảo vệ Ân đại tiểu thư và Ân gia.”

“Có phải là có người muốn thông qua việc hại ta để đả kích Phó Dịch?”

Ánh mắt Diệp Hoàn khẽ thấy đổi, trả lời Ân Trường Hoan “Có khả năng này, nhưng rất nhỏ. Quận chúa là quận chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, làm như vậy mặc dù có thể đả kích đến Đoan vương gia nhưng cũng có thể là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.”

Mí mắt Ân Trường Hoan rủ xuống, muốn bảo vệ Ân Bạch Tuyết và Ân gia thì có thể là Ân Bác Văn, Trình thị và lão phu nhân.

“Còn có một vấn đề.”

Ân Trường Hoan ngước mắt, nhìn về phía Diệp Hoàn “Diệp đại nhân cứ nói.”

Diệp Hoàn nói “Trong giả thiết của quận chúa, ta thấy có thể có người đã biết biết việc quận chúa phát hiện Đoan vương gia và Ân đại tiểu thư có tư tình nên người này mới mưu hại quận chúa, nếu không phải thì thời gian sẽ không thể trùng hợp như thế.”

Sớm không mưu hại muộn không mưu hại, hết lần này tới lần khác lại là sau khi Trịnh thái hậu qua đời, Ân Trường Hoan không còn chỗ dựa lớn lại phát hiện Đoan vương cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình.

Ân Trường Hoan nhíu mày, điểm ấy nàng không biết, cũng không thể giải thích. Cũng may chỉ cần giải quyết người Ân gia thì có thể giải quyết từ trên căn bản chuyện này.

“Đa tạ Diệp đại nhân ” Ân Trường Hoan nâng chén trà lên “Trường Hoan lấy trà thay rượu kính huynh một chén.”

Hai tay Diệp Hoàn cũng nâng chén trà lên “Quận chúa khách khí, chỉ là giả thiết của vấn đề thôi.”

Ân Trường Hoan cười cười, uống hết chén trà, đang uống thì nàng nghe thấy Diệp Hoàn nói: “Hi vọng quận chúa có thể đừng để ý chuyện trước khi lên thuyền lúc nãy.”

“Phụt!”

Ân Trường Hoan bị sặc nước, nhìn Diệp Hoàn bị nàng phun nước đầy mặt, nàng chỉ muốn nói:

Cái này không thể trách nàng, thật đấy, ai bảo hắn hết chuyện để nói chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN