Đức Dương Quận Chúa - Chương 36: Ngươi đoán xem
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Đức Dương Quận Chúa


Chương 36: Ngươi đoán xem


“Diệp đại nhân ” Ân Trường Hoan cố gắng nặn ra một nụ cười chân thành “Nếu ta nói là không phải cố ý, huynh có tin không?”

Trên mi mắt còn nước, Diệp Hoàn đưa tay muốn lau đi, Ân Trường Hoan vội vàng ân cần đưa khăn tay của mình tới.

Khăn tay là chất vải quý hiếm do nước phụ thuộc tiến cống, dệt thành hình vuông, ở góc khăn còn thêu bông hoa lan. Diệp Hoàn lấy khăn lau mặt, sau đó rất tự nhiên cất vào trong áo “Làm bẩn rồi, chờ ta giặt sạch sẽ trả lại cho quận chúa.”

Ân Trường Hoan khó khăn nói “Không sao đâu.”

Chỉ cần không so đo việc nàng phun nước vào mặt hắn là được, cho hắn khăn tay có đáng gì, chỉ sợ hắn không muốn thôi.

“Quận chúa không cần cẩn thận như vậy ” Diệp Hoàn thấy dáng vẻ thận trọng của Ân Trường Hoan liền bật cười nói “Là do ta không tốt, biết rõ quận chúa không muốn đề cập đến còn nhắc lại, còn chọn đúng lúc quận chúa uống trà, không thể trách quận chúa được.”

Ân Trường Hoan trong lòng tự nhủ ngươi biết thì tốt.

“Không phải, chủ yếu vẫn là ta không tốt.” Nàng áy náy nói “Thật sự rất xin lỗi.”

Nếu là nước bình thường thì còn tốt, nhưng nước lần này lại từng ở trong miệng nàng rồi bị phun ra ngoài.

“Nếu quận chúa đã nói như vậy ” Diệp Hoàn suy tư chốc lát nói “Không bằng quận chúa đồng ý giúp ta một điều kiện coi như đền bù được không?”

“Hả?” Ân Trường Hoan sửng sốt một chút “Điều kiện gì?”

“Ta bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi sẽ nói cho quận chúa ” Diệp Hoàn cong khóe môi “Quận chúa nếu không yên tâm có thể từ chối.”

“Ta đồng ý.” Diệp đại nhân tuấn tú như vậy, hẳn là sẽ không nói điều kiện quá đáng gì đâu, Ân Trường Hoan nghĩ như vậy “Huynh cứ nghĩ đi rồi nói cho ta, ta nhất định sẽ không cự tuyệt.”

Diệp Hoàn cười nhạt, ánh mắt ôn nhu “Được.”

Buổi tối ở hồ Đỏ còn có nhiều màn biểu diễn, nhưng bọn họ ai cũng không muốn ở lại lâu.

Thuyền cập bờ.

Lúc này mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn chưa tối hẳn, Diệp Hoàn nói muốn đưa Ân Trường Hoan về nên bị Ân Trường Hoan cự tuyệt “Huynh vẫn là nên về trước để tắm rửa thay quần áo đi, ta có hộ vệ mà, sẽ không xảy ra chuyện gì đây.”

Mặc dù mặt đã khô nhưng cổ áo vẫn bị ướt nhẹp, dù sao cũng bị nàng phun một ngụm nước mà.

Diệp Hoàn không cưỡng ép, đưa mắt nhìn xe ngựa của Ân Trường Hoan đi xa rồi mới lên xe.

Vừa ngồi xuống, Diệp Nhiên bỗng nhiên quay đầu lại hỏi “Công tử, vì sao quận chúa muốn người về trước đi tắm rửa thay quần áo?”

Thuyền có hai tầng, hộ vệ của Diệp Hoàn và của Ân Trường Hoan đều ở tầng chót nên không biết tầng hai xảy ra chuyện gì.

Hắn một bên hỏi một bên nhìn y phục của Diệp Hoàn nhưng Diệp Hoàn đã che giấu nên không nhìn ra vấn đề gì, trong lòng Diệp Nhiên càng thấy kỳ quái.

Diệp Hoàn lấy một cái hộp nhỏ ra, cất cái khăn tay vào trong hộp “Ngươi đoán xem.”

Diệp Nhiên: Hắn không đoán ra được.

Một đêm trôi qua, Diệp Hoàn bởi vì có hẹn với Ân Trường Hoan mà cự tuyệt việc triệu kiến của hoàng đế đã truyền đi khiến người kinh thành vô cùng kinh hãi.

Giật mình là Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan hẹn hò với nhau. Ân Trường Hoan là miếng bánh thơm ngon thì không nói nhưng Diệp Hoàn cũng không tệ, tin tức vừa truyền đi, rất nhiều phu nhân một bên cảm thấy đáng tiếc một bên lại cảm thấy bọn họ còn rất xứng đôi, đều lớn lên rất xinh đẹp.

Kinh hãi vì Diệp Hoàn lại dám kháng chỉ, nhưng mà càng làm bọn họ kinh ngạc là hoàng đế không hề tức giận. Rốt cuộc là hàng đế tin một bề tôi như Diệp Hoàn đến thế nào chứ, sợ là vương gia hay hoàng tử cũng không dám làm như thế.

Phủ Đoan vương, Lý phụ tá nghe được chuyện này liền nói cho Thẩm phụ tá “Ngươi nói liệu trước khi Đức Dương quận chúa giải trừ hôn ước đã hay qua lại với Diệp Hoàn không?”

Bởi vì chuyện giải trừ hôn ước mà phe cánh của Đoan vương bị thiệt hại lớn, những phụ tá này có oán hận rất sâu với Ân Trường Hoan.

Thẩm phụ tá trầm giọng “Có khả năng này. Còn có một việc mà ngươi không biết, lúc vương gia vừa hồi kinh thì Diệp Hoàn lấy danh nghĩa biểu muội là Diệp Hành đưa rất nhiều đồ đến phủ Đức Dương quận chúa.”

“Còn có chuyện này sao ” Lý phụ tá phàn nàn “Sao ngươi không nói sớm?”

Thẩm phụ tá nói “Mấy ngày gần đây ta mới biết được.” Hắn nghiêm túc “Diệp Hoàn này không đơn giản, người dưới tay hắn nhất định không hề thua kém với người của vương gia.”

Lý phụ tá kinh ngạc “Làm sao có thể, hắn chẳng qua chỉ là con nuôi của Diệp gia thôi.”

“Ta cũng nghĩ không thông ” Thẩm phụ tá nhíu mày lại thành chữ 川 “Ta có dự cảm người này về sau sẽ trở thành chướng ngại vật cho vương gia.” Có thể sẽ là một trở ngại rất lớn.

Thẩm phụ tá là phụ tá giỏi nhất, nghe được Thẩm phụ tá nói như vậy, lòng Lý phụ tá khẽ động “Về sau sẽ trở thành chướng ngại vật, vậy chúng ta phải thừa dịp hắn vẫn chưa hoàn toàn phát triển mà loại trừ hắn.”

“Ý của ngươi là?”

Lý phụ tá nhìn chung quanh, thấp giọng “Vương gia bởi vì chuyện có tư tình với Ân Bạch Tuyết mà bị hoàng thượng trách cứ, nhưng nếu như Đức Dương quận chúa cũng có tư tình với người khác thì sao.”

Thẩm phụ tá như có điều suy nghĩ, Lý phụ tá tiếp tục nói “Chúng ta không cầu hoàng thượng đền bù vương gia, chí ít không cho mọi chuyện ngày càng tệ, hơn nữa còn có thể đả kích Diệp Hoàn, một tên trúng hai đích. Hoàng thượng tin một bề tôi Diệp Hoàn nhưng sẽ không thể chịu đựng hắn và Đức Dương quận chúa có tư tình đâu.”

“Phẩm chất vương gia cao khiết, sợ là sẽ không đồng ý làm thế.”

“Vậy không cho vương gia biết ” Lý phụ tá khuyên Thẩm phụ tá “Vì đại nghiệp, một số lúc không thể không dùng chút thủ đoạn, huống chi chúng ta chưa chắc đã vu oan bọn họ.”

Thẩm phụ tá nghĩ một lúc rồi gật đầu “Ngươi nói đúng, người làm đại sự sẽ không câu nệ tiểu tiết.”

Hắn lấy bút viết một phong thư rồi cho người đưa ra ngoài.

Ân Trường Hoan biết mình bị tố cáo nên liền chạy tới Từ Ninh cung, không ngờ quận vương phi Nam Dương cũng ở đó.

Bà ấy còn mang hai nữ nhi tiến cung thỉnh an hoàng hậu và thái hậu, vốn cho rằng Trịnh thái hậu sẽ không gặp nhưng không ngờ lại được mời vào.

“Ta và Diệp đại nhân có tư tình?” Ân Trường Hoan bị chọc giận quá mà cười lên “Ai nói vậy?”

Tiểu Cao công công đến truyền tin nói “Là Uông ngự sử.”

Ân Trường Hoan lờ mờ hỏi “Có phải là người chỉ có hai sợi tóc trên đầu không?”

“Trường Hoan, không được nói vậy.” Trịnh thái hậu bất đắc dĩ nhìn quận vương phi “Đứa nhỏ này là bị ai gia chiều hư rồi.”

Quận vương phi cười nói “Quận chúa có tính tình ngay thẳng, thái hậu đừng quá nghiêm khắc.”

Tiểu Cao công công gật đầu “Chính là hắn. Hắn nói ngài lấy cớ tổ chức tiểu yến để trao đổi tín vật đính ước với Diệp đại nhân, nói Diệp đại nhân khi ra ngoài kinh điều tra vụ án cũng không quên mua quà cho ngài, vừa về kinh liền vội vàng cho người đưa đến. Còn nói tối hôm trước khi dùng bữa, Diệp đại nhân bình thường hay mặc đơn giản, vì ăn cơm cùng ngài mà cố ý ăn diện rất đẹp.”

“Cái này cũng nói được sao.” Ân Trường Hoan xùy một tiếng, giễu cợt nói “Ngự sử quả nhiên là nhàm chán nhất, có phải một hôm nào đó trên đường ta nhìn một tiểu nam nhân thì bọn hắn còn muốn nói ta không tuân thủ khuê dự.”

“Nhưng mà Diệp đại nhân vừa nói một câu đã chặn đứng được họng Uông ngự sử.”

“Nói gì?”

Tiểu Cao công công không nhịn được cười “Diệp đại nhân hỏi Uông ngự sử là mình mặc đồ màu trắng không tuấn lãng sao?”

Ân Trường Hoan sửng sốt, Diệp đại nhân đẹp như vậy sẽ nói ra lời này sao.

Trịnh thái hậu cũng bật cười “Thật?”

“Thật ạ.” Tiểu Cao công công gật đầu như gà con mổ thóc “Lúc ấy hoàng thượng còn phình bụng cười to, nói Diệp đại nhân dù là mặc giày rách cũng đẹp hơn Uông ngự sử gấp trăm lần nghìn lần. Lúc ấy mặt Uông ngự sử, so với khỉ thì…” Hắn dừng lại, nói đít khỉ thì có chút bất nhã, vì vậy nói “So với cái mũ quan trên đầu còn đỏ hơn nhiều.”

“Diệp Hoàn này ai gia từng gặp mấy lần, đúng là lớn lên có dung mạo bất phàm.” Trịnh thái hậu hỏi Ân Trường Hoan “Hôm trước cháu và Diệp Hoàn cùng nhau dùng bữa?”

“Đúng ạ ” Ân Trường Hoan hoàn hồn, thản nhiên nói “Cháu không phải đã nói là cháu có hỏi Diệp đại nhân một vấn đề, huynh ấy đã nghĩ kỹ đáp án nên chúng cháu liền hẹn một nơi để nói chuyện.”

Ánh mắt quận vương phi khẽ thay đổi, bà muốn tác hợp Ân Trường Hoan và nhi tử của mình, hôm qua biết được Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn đơn độc dùng bữa thì thấy cực kỳ đáng tiếc, hiện tại nghe giọng điệu của Ân Trường Hoan thì không giống có tình cảm nam nữ gì với Diệp Hoàn.

Quận vương phi nói “Có vài người thấy gió sẽ có mưa, chỉ là ủy khuất quận chúa rồi.”

Ân Trường Hoan cười một tiếng “Không ủy khuất, hắn cũng không chiếm được lợi ích, ta ủy khuất cái gì chứ.”

“Vì sao lại nói như vậy?” Cố Như Nguyệt hiếu kì hỏi.

Tiểu Cao công công cười tủm tỉm trả lời “Bởi vì mấy việc xấu mà Uông ngự sử làm đều bị hoàng thượng biết. Hoàng thượng liền mắng Uông ngự sử đến máu chó đầy đầu, thậm chí còn muốn cách chức hắn, nhiều vị đại thần lập tức khuyên nhủ hoàng thượng, chỉ là cái Uông ngự sử này vẫn bị hoàng thượng tạm cách chức, trong thời gian ngắn sợ là sẽ không phục lại được.”

Dù cho về sau hoàng đế hết giận nhưng có thể vị trí của hắn đã sớm bị người khác chiếm chiếm mất, khả năng phục chức là cực nhỏ.

“Ra là vậy!” Cố Như Nguyệt nhìn Ân Trường Hoan, kinh ngạc há to miệng, nàng có chút đồng tình cho vị Uông ngự sử mà trên đầu không có mấy cọng tóc kia.

Cố Như Nguyệt đồng tình Uông ngự sử, Uông ngự sử cũng cảm thấy đồng tình chính mình.

Hắn chỉ là dựa theo những gì mà Thẩm phụ tá viết nhưng không ngờ hoàng đế lại biết tất cả, còn biết rõ hơn cả hắn nên hắn dù là một câu giảo biện cũng không nói được.

Mấu chốt là hắn xem vào chuyện Đức Dương quận chúa cùng Diệp Hoàn thì không nói, hoàng đế còn trào phúng hắn xấu xí.

Uông ngự sử khóc không ra nước mắt, trong lòng cực kỳ ủy khuất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN