Dục Vọng Thằng Hề!
Phần 34
Tôi sợ,sợ cái cách mà anh ta đang làm,hắn thật sự là một kẻ bệnh hoạn đến nỗi tôi phát sợ…!
Tôi cố lấy lại bình tĩnh…
-Anh…anh có đói không?
Tuấn ngạc nhiên trước câu hỏi của Linh
-Cô …
-Tôi hơi đói nên để tôi nấu món gì cho anh ăn nhé
-Ăn uống gì tầm này
-Vậy để tôi đi nấu nhé
Linh khẽ lách người rồi chạy thẳng ra ngoài…Tuấn bật cười anh ta kéo khoá quần…Linh ra ngoài sợ quá cô chạy ra gốc cây nôn thốc nôn tháo…Vũ đi lại hỏi han
-Linh em k sao chứ
-Dạ k sao,anh cho em hỏi nhà bếp ở đâu
-Em ăn gì a bảo nấu
-Đồ nhật em ăn k quen để em tự nấu
-Bếp ở phía bên kia…
-Vâng…
Linh xuống bếp loay hoay không biết nấu món gì ngoài mỳ tôm…cô vừa bê mỳ ra thấy chóng mặt…rơi xoảng lảo đảo rồi Linh ngất lịm …
Tuấn tắm xong anh ta ngồi hút thuốc mãi k thấy Linh quay lại liền lầm bầm
-Cô ta có đi nấu thật không đấy,nấu gì cả tiếng rồi…
Vũ chạy vào báo lớn
-Tuấn…k ổn rồi…Linh ngất trong bếp,gia nhân mới phát hiện
-Sao?
Tuấn dập vội điếu thuốc…anh ta chạy ra gian bếp thấy Linh đang được gia nhân đỡ…
-Cậu hai cô ấy đột nhiên thấy ngất lịm ở đây
Tuấn nhìn bát mỳ vỡ văng tung toé…Anh ta vội bế Linh dậy đi thẳng về phòng,bác sỹ đến cũng không phát hiện ra điều gì,chỉ biết nói
-Phải đưa cô ấy vào viện,mạch đập yếu hơi thở cũng vậy,chắc chắn cần phải xét nghiệm…
Tuấn đứng dậy đi vào phòng thay đồ mặc chiếc áo sơ mi đen vội vàng,anh ta bế Linh lên tay
-Cô ta bị bệnh gì,cậu k điều tra sao
Vũ cúi đầu áy náy
-Tôi lại bỏ xót sức khoẻ của cô ấy,tôi k cố ý
-Chuẩn bị xe đi,giờ cậu hối lỗi cũng đâu giải quyết được gì?
Cô Mai tay dắt cu bo thấy Tuấn đi ngược lại đang bế Linh,bà lo lắng
-Con bé sao vậy
-Con k biết phải đưa đến viện
Cu bo sợ Tuấn lấp sau cô Mai rồi kêu “ dì ơi,dì con hay ốm,dì ốm chỉ có một mình thôi”
Câu nói của thằng bé khiến ai cũng chạnh lòng…
Tuấn liền đi vội vàng…
Tới bệnh viện Linh mở mắt trên giường đẩy vào phòng lấy máu xét nghiệm…cô bật dậy khiên Tuấn giật mình
-Tôi sao lại ở đây vậy
-Cô bị ngất
-K sao tôi quen rồi,tôi k sao đâu
-Quen rồi,cô điên à,hay ngất là có vấn đề đấy
-Tôi biết bệnh của mình…
Tuấn cầm tay Linh đặt lên bàn cho y tá lấy máu rồi nói trong ánh mắt lầm lừ
-Lấy máu cô ấy đi
-Anh làm gì vậy
-Ngồi yên…!
Linh ngại cúi đầu k nhìn vào Tuấn…Đưa Linh đi chụp chiếu,Tuấn rất cẩn thận hỏi han bác sỹ từng khoa…
Lát sau bác sỹ muốn gặp riêng Tuấn…
-Cậu Tuấn cô ấy bị hẹp van động mạch chủ ở tim,tình trạng khá nặng rồi,nếu k mổ gấp thì rất dễ đột tử …
-Đột tử…
-Với tình trạng của cô ấy thì có lẽ bệnh đã để ủ quá lâu,bệnh này rất chỉ cần bệnh nhân căng thẳng cũng dễ đột tử
-Chuẩn bị mổ ngay đi
-Nhưng cô ấy khi mổ sẽ có 30% chết trên bàn mổ …
-Ý ông là có nguy cơ tử vong khi phẫu thuật
-Đúng vậy thế nên cũng hãy cpi tâm lý nhưng nếu để sẽ có lúc ức chế vỡ mạch máu rất nguy hiểm…
-Tôi hiểu rồi để tôi suy nghĩ,bác sỹ mổ tim giỏi nhất hiện nay là ai
-Là giám đốc khoa tim mạch viện này luôn ,ông ấy là đệ tử của dạ quỷ nên cậu yên tâm,sẽ làm hết sức mình,tôi sẽ phụ ông ấy
-Vậy tốt rồi…
Tuấn lặng lẽ mở cửa phòng bệnh,Linh đang nhìn ra ngoài những bông hoa anh đào nở bên ngoài ô cửa sổ
-Hoa anh đào ở đây thật đẹp…cũng có thể là mùa hoa cuối cùng của tôi…
Linh quay lại mỉm cười nhẹ
-Cô là đứa con gái ngu ngốc,cô biết bệnh tình như vậy sao k mổ sớm hơn đi để nặng đến vậy
-Tôi k có tiền hơn nữa nếu tôi mổ ai sẽ chăm cu bo ,nhỡ tôi chết trên bàn mổ thằng bé sẽ bơ vơ
Linh rơi nước mắt xuống lã chã,cô nhắm mắt nói trong nước mắt “ Giờ có anh rồi thằng bé sẽ ổn”
-Phẫu thuật đi,tôi k thể mới dki kết hôn mà phải goá vợ luôn được,thế nên hãy phẫu thuật đi…cu bo tôi sẽ cho nó máu vì thế hãy yên tâm phẫu thuật đi …sau đó chúng ta sẽ kết hôn…ý chí của cô quyết định mạng sống của cô,hãy nghĩ đến đứa trẻ mà phải sống thật tốt còn chăm sóc nó…
Tuấn nói trong ánh mắt lạnh lẽo ,anh ta quay đi Linh nói với
-Cám ơn anh…cám ơn anh đã cho cu bo máu…tôi nhất định sẽ sống…cám ơn anh đã cho tôi động lực…
-Đừng cám ơn tôi vội,tôi chờ câu này sau khi phẫu thuật xong…
Linh biết Tuấn đang muốn tốt cho cô,Linh mỉm cười gật nhẹ sau lưng và nói nhỏ “ Ừm,nhất định”…
Tuấn cười nhếch mồm rồi rời khỏi phòng bệnh,lên xe Tuấn rót rượu tu ừng ực…Vũ nhìn qua gương lo lắng
-Giờ chúng ta vẫn đến cuộc họp chứ ạ
-Đến chứ,chuyện nào ra chuyện đó,họp sớm sẽ tan sớm
-Cô ấy sẽ phẫu thuật vào 3 tiếng nữa
-Họp trong một tiếng nhất định phải xong…
-Vâng tôi hiểu …
-Cô ta có lẽ lúc này ngoài tôi ra thì chẳng còn ai…bệnh nặng mà cô ta vẫn cười tự tin,hài thật…mẹ tôi cũng bị tim nên tôi hiểu rất đau đớn mỗi khi có cơn đau…tôi hiểu cô ấy đang trải qua những gì…
Câu nói buột mồm từ Tuấn khiến Vũ chợt thấy như Tuấn đang thật sự quan tâm đến Linh…
Tổng giám đốc danh giá của tập đoàn Dạ Quỷ bước đi vội vã đến tập đoàn…anh ta mặt lạnh tanh bước vào thang máy,tay k ngừng nhìn vào đồng hồ…
Linh ở trong viện gập những con hạc giấy rồi bỏ vào lọ…chị y tá cười nhẹ
-Em gập nhanh thật,đẹp lắm
-Em cám ơn chị đã cho em cái này nhé
-Chị mua hộ thôi mà k phải của chị đâu
-Mua hộ ạ
-Chồng em có nói mua hộ cho em gập đỡ buồn đấy,cậu ấy dặn sẽ đi có việc tầm hai tiếng sẽ quay lại trước khi em phẫu thuật
-Vậy ạ…( Linh nhìn lọ hạc giấy)
-Chồng em tâm lý thật,hạc giấy có nghĩa là hy vọng,trước khi phẫu thuật ở đây ngta hay tặng cho người mình yêu một lọ hạc giấy
-Người mình yêu sao ạ ( Linh đặt lọ lên bàn rồi lùi lại) chắc k phải đâu ạ
-Cậu ấy là con của chủ tịch tập đoàn dạ quỷ thế mà sao em quen được vậy,thật may mắn
Linh cười gượng rồi suy nghĩ “ Không thể nào đâu,hắn ta chỉ ghét mình gia đình mình nên giữ mình để trêu tức,hôn nhân cũng là do hắn sợ cưới người khác chứ k thể nào,hắn k thể nào có tình cảm được,chắc chắn là hiểu lầm rồi,phải rồi là hiểu lầm…”
Linh cứ cố xua đi ý nghĩ rằng Tuấn có tình cảm …cô nhìn lên trời “ Chị à,em và anh ta k có gì cả chị đừng buồn em nhé…chắc chắn là không đâu,kẻ như hắn k thể nào có tình cảm với ai được…ngay cả con đẻ hắn k cần thì em đâu là gì nên chị đừng buồn em nhé”
Lão đại đi qua phòng họp,ông thấy Tuấn đang chăm chú cuộc họp chứ k ngủ như ngày thường liền nháy Vũ ra và hỏi
-Có nhầm không,nó họp nghiêm túc vậy à
-Vợ sắp cưới của cậu ấy sắp mổ nên cậu ấy phải họp nhanh còn đến viện ạ
-Thật á,nó làm thế vì vợ nó sao…
-Dạ
-Tôi,tôi phải gọi về cho bà xã nói chuyện này mới được,nhưng có đúng k?
-Chủ tịch tin tôi k ạ,tôi làm cho cậu ấy bao năm qua rồi lần này cậu ấy thật sự quan tâm
-Vỏ quýt dày có móng tay nhọn,ta tin cô con dâu này có thể thay đổi tảng băng đấy
-Dạ hy vọng vậy ạ…
Akiko nghe phu nhân Naomi gọi
-Cô ta chuẩn bị mổ,nếu cô ta chết trên bàn mổ thì sẽ thật tuyệt vời với cháu
-Vậy hả cô,cháu cám ơn cô vì thông tin này,cháu sẽ xử lý con nhỏ đó,con điếm trơ tráo cướp người yêu của cháu
-Chúc cháu may mắn
Phu nhân Naomi nhấp ly trà cười nhẹ “ Để cho chúng cắn nhau,có cái hay để xem rồi”
Akiko liên lạc với bên thứ ba…” Tôi cần tiêm thuốc độc vào dây truyền của cô ta khi đang phẫu thuật,hãy làm êm đẹp coi như bị sốc và chết…3 triệu đô sẽ là của anh”…
Akiko cười nhẹ “ Dù sao cô cũng chết,đừng trách tôi hãy trách số cô đi”…
Ngay lúc này Tuấn sau khi họp xong vội vã tới bệnh viện,lúc này Linh đang được y tá chuẩn bị …Linh thấy Tuấn liền cúi đầu ngại…
-Chuẩn bị xong hết chưa
-Dạ rồi cô ấy sẽ được đưa đi 5p nữa
-Ok cám ơn…
Tuấn ngồi cạnh Linh…anh ta cứ thấy Linh cúi đầu
-Sao k nhìn tôi
-Làm sao mà cứ phải nhìn anh mới được à
-Sắp mổ nên hãy cứ để tinh thần thoải mái ,thật thoải mái
-Gặp anh nên tôi mới k thoải mái
Vũ thấy Tuấn nóng mắt anh ta xua “ Linh ơi anh chúc em vượt qua an toàn nhé”
-Dạ em cám ơn anh ( Nhìn Vũ thì Linh cười tươi)
Tuấn cảm thấy khó chịu,anh ta đứng dậy ra ngoài hút thuốc…Vũ đi ra cười nhẹ
-Lại tức rồi
-Chờ cô ta mổ xong tôi sẽ xử lý,nói một câu cãi một câu
-Vui mà,phải không,cô ấy là bông sen trong sáng nhất trong các cô gái mà cậu gặp
-Tự dưng nói gì vậy
Y tá đẩy Linh ra,cô nằm trên giường đẩy…Tuấn xoa má Linh thì cô quay mặt đi
-Cô phải quay lại đấy…
Tuấn nói câu đó rất có vẻ tâm trạng nghiêm túc…Linh vẫn quay mặt đi rồi gật nhẹ…
Tôi sợ…sợ anh ta có tình cảm và cũng sợ bản thân đi quá giới hạn với người đã từng có quan hệ với chị gái tôi…!
–
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!