Dục Vọng Thằng Hề!
Phần 40
Tôi muốn tự sát nhưng khổ cái nỗi,tôi lại là kẻ biết bơi,phản xạ khi xuống nước là dẫy dụa nhưng vẫn nổi…
Người đi thuyền qua đã vẫy tôi rồi hô lớn
-Này cô gái bám vào cái phao này
-Cháu muốn chết cô ạ
-Đừng nghĩ tiêu cực,hãy nghĩ xem hằng ngày có bao nhiêu người đang mong chờ sự sống vì bị bệnh còn mình đang khoẻ mạnh cớ sao lại tìm đến cái chết,đừng nghĩ dại…
Nghe cô lái thuyền nói tôi lại chạnh lòng,tôi đã phẫu thuật để sống xót nhưng tôi thật sự đã khiến rất nhiều người chết…
Tôi lên trên thuyền rồi ngồi khóc rưng rức…
-Cháu đã khiến nhiều người chết cô ạ…thật sự cháu đã khiến họ chết cả rồi…
-Cô gái à ,cái gì cũng có nguyên nhân của nó,đừng nghĩ đến cái chết nữa,hãy cho tôi số của người thân cháu…cô sẽ gọi họ tới…
-Cháu k có người thân…bố mẹ cháu mất cả rồi
Câu nói đó khiến người đang lái thuyền thở dài…
Vũ nhận được cuộc gọi từ cô bạn thân của Linh là Huyền…” Anh ơi có người gọi em nói Linh nhẩy cầu ạ,giờ em đang đến đó “
-Anh sẽ tới ngay…
Tuấn sau khi nghe tin,anh ta vẻ bình tĩnh đến đáng sợ…
-Nếu cô ta đã k chết thì hãy sắp xếp hôn lễ đúng như dự kiến,ngay ngày mai sẽ kết hôn
-Vậy còn sức khoẻ của cậu
-Tôi ổn ,mau đi làm đi…Sau khi cô ta ổn hãy đưa cô ta về nhà và nối máy cho tôi nói chuyện
-Vâng …
Vũ vừa bước ra thì cô Mai bước vào,bà tỏ vẻ lo lắng
-Con à mẹ con mình nói chuyện được không,con có thấy đau ở đâu không…?
-Con không đau
-Cổ con tím ngắt thế này còn nói không đau,con cũng suýt chết vì con nhỏ đó…
-Mẹ…nếu mẹ nghĩ con vì cô ta con sẽ giết chết thằng bé trước sau đó sẽ đến cô ta …
-Không được,con k thể làm vậy
-Vậy thì mẹ đừng có nói con vì cô ta,chuyện chết người đó mẹ hãy nói lại với cô ta là do hoả hoạn vì lời mẹ nói cô ta đã tự tử
-thật…thật sao con,mẹ…mẹ k cố ý
-Giờ con muốn mẹ làm như thế,ngày mai con kết hôn rồi,chuyện cái chết của 158 người sẽ là bí mật mà cô ta mãi mãi k thể biết…mẹ hiểu ý của con không
-Mẹ chỉ muốn hỏi con đúng một lần có phải con vẫn vì mối thù nhà họ nên muốn lấy con bé để chà đạp lên nó không
Tuấn bật cười nhẹ rồi châm thuốc hút ,anh ta nhìn mẹ đẻ rồi mỉm cười
-Mẹ có công sinh ra con nhưng k có công nuôi dưỡng,người mẹ thật sự trong lòng con chỉ có một…và con nhất định bắt những kẻ gây ra cái chết cho bà ấy phải trả giá …
Lời nói của Tuấn như nhát dao đâm xuyên thấu ngực của Cô Mai…
Tôi trở về nhà nghe hai vợ chồng huyền hùng lải nhải vì chuyện tôi tự tử khiến tôi ong hết cả đầu nhất là Huyền
-Tao chưa thấy ai tự tử mà lại ngu như mày,tự tử chọn cái gì dễ chết ,chọn đúng cái lĩnh vực bơi,mày chả đoạt giải nhì bơi cấp thành phố năm cấp 2 còn gì
Hùng thở dài “ Linh này chết nthe là bất hiếu với cha mẹ,còn nhớ lời chị gái mày nói không,cái chết của bố mẹ mày không hề đơn giản,họ bị sát hại ,người nghi ngờ là bà mẹ cả của Mai Anh Tuấn,mày phải nói vs anh ta để đưa rõ sự thật cái chết của bố mẹ mày ra ánh sáng chứ”
-Hai đứa k hiểu vì sao tao chết đâu
Điện thoại của tôi kêu lên là số cô Mai…tôi run run nghe máy “ Khi sáng cô vì tức giận sai nên đã nói k đúng,158 người đó chết do hoả hoạn khi đó cháu và Tuấn đã rời đi cũng may k sao cả,sáng nay cô có nói hơi quá cháu bỏ qua và k nên suy nghĩ”
-Dạ vâng vậy là k liên quan gì đến cháu đúng k ạ
-K liên quan gì cả,làm sao Tuấn nó làm thế được có mà đi tù như chơi
-Dạ vâng…
Linh đứng lên vươn vai vui vẻ trở lại “ Hai đứa mày nói đúng phải sống vươn lên chứ,không thể quên mối thù của cha mẹ”…
Huyền nhìn Hùng rồi nhăn mặt “ con này nó như con dở ,thay đổi chóng cả mặt”…
Tối đến tôi dọn dẹp phòng trọ để trả phòng,cô chủ nhà trọ mỉm cười “ Lấy chồng hạnh phúc em nhé”
-Dạ ba tháng nữa em sẽ quay lại đây ạ
-Làm gì vậy
-Dạ sau này em sẽ nói ,em cám ơn chị luôn giảm giá phòng cho em đợt em còn khó khăn công việc
-có gì đâu,nuôi đứa cháu vất vả sớm tối bớt cho em vài đồng k đáng kể đâu mà
-Vậy em xin phép em về đây ạ,phòng em dọn sạch rồi…
Tôi bước ra khỏi đường chợt thấy phía sau có chú chó con cứ hít hít…tôi nhìn xung quanh k có ai…
-Mày ở đâu vậy chó nhỏ…hình như bị lạc rồi…
Tôi hỏi ba bốn nhà quanh đó họ đều nói không phải chó của họ…tôi đành đưa chú cho nhật bé bé lông xù xoăn xoăn về nhà…” Để chị tìm gì cho mày ăn nhé”…
Linh đang cho đồ ăn vào bát rồi nhìn chú chó nhỏ ăn,cô mỉm cười thì tiếng cạch cửa mở ra…Tuấn mặc bộ đồ đen,tóc lúc nào cũng bóng lộn mượt mà…sự xuất hiện của Tuấn làm Linh giật mình…cô ấp úng
-Anh tới có việc gì ?
-Tôi gọi cho cô k bắt máy
-À khi nãy có qua nhà chị chủ trả nhà nên k có đem theo máy đi…anh uống nước để tôi đi lấy
Tuấn thấy rõ thái độ của Linh chợt hiền lành hơn hẳn so với mọi hôm…anh ta nhìn chú chó nhỏ đang ăn ở góc nhà…
Tôi cứ run khi mỗi lần thấy anh ta,ánh mắt sắc lạnh đó và vẻ mặt k có cảm xúc khó đoán của anh ta khiến tôi càng thấy sợ hãi…hắn tới có việc gì nhỉ
Linh bê cốc nước ra đặt lên bàn …
-À số tiền anh đưa cho tôi,tôi k cần dùng đến nên anh cầm về nhé
-Sao cô k dùng đến
-Cưới xin này anh lo rồi ,tôi k cần mua gì cả
-Tôi đang thay mặt chị gái cô và mẹ cô cho cô chút tiền trước khi về nhà chồng,để bên nhà chồng đỡ khinh rẻ cô còn gì…
Tôi nắm chặt tay vào áo và nghĩ “ Hắn toàn nói những câu khó nghe “
-Nếu đã khinh rẻ thì huỷ hôn chưa muộn mà
Linh mỉm cười đầy vẻ ẩn ý…Tuấn nhếch lông mày…
-Tôi đã nói rồi tôi có một thứ nhất định phải có nên cô yên tâm sau này k phải là bỏ đâu mà là vứt bỏ…
-Anh thèm ngủ với tôi đến thế à…
-Ừ…
-Vô liêm sỉ…
Tuấn tóm tay Linh rồi anh ta kéo sát lại gần mặt anh ta hơn,hơi thở cả hai gần nhau
-Mai là đêm tân hôn,chữ vô liêm sỉ đó sau đêm mai em nói chưa muộn…
Tuấn cười nhẹ hôn lên bàn tay Linh…anh ta lần đầu nở nụ cười tươi khi nhìn Linh…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!