Dục Vọng Thằng Hề! - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1690


Dục Vọng Thằng Hề!


Phần 9


Ánh mắt của cô giúp việc thấy Dung có vẻ rối loạn…cô nói lớn
-Cô về sớm vậy ạ
-Cũng vài ngày rồi mà,anh Thành đi làm chưa chị
-Cậu ấy…cậu ấy ở trên phòng để tôi sách đồ lên rồi gọi luôn
-Thôi để em tự sách đồ lên cũng được mà
-Cô cứ để tôi làm…
Cô giúp việc sách vali lên trên hô lớn
-Cậu Thành …Cô Dung về rồi này…
Thành bên trong phòng cuống cuồng kéo khoá quần…anh ta ánh mắt lo lắng
-Sao bây giờ sao lại về đúng lúc này
-Anh bình tĩnh nào em lấp sau tấm rèm kia được không,anh làm sao để em tránh cô ta rồi em lẻn ra luôn
-Vậy còn chờ gì nữa em mau lên
Thành đẩy đẩy vai Yến khiến cô ta khó chịu…Yến hất tay Thành “ Anh bình tĩnh đi”
Cô ta vội vã ra sau tấm rèm ngoài ban công đứng nấp…Thành vội kéo rèm lại…Yến lầm bầm” Mẹ kiếp anh sợ vợ đến thế à”…
Tôi thấy chồng mở cánh cửa ra rồi vẻ ngáp ngủ
-Em về rồi à,anh lên ngả lưng cái rồi ngủ quên
-Sao đến giờ đi làm anh lại ngả lưng…
-Đêm qua làm việc muộn nên mới vậy…em để hành lý anh sách cho vào rửa mặt đi…
-Vâng
Tôi bước vào phòng thấy có nồng nặc mùi nước hoa …
Thành thấy Dung khựng lại khiến anh ta giật mình,mồ hôi vã ra nhễ nhại…
-Sao…sao vậy em
-Anh mới đổi loại nước hoa à
-À …à ừ anh mới đổi…hôm qua nhân viên nó bán nên cứ mời ủng hộ …
-Mùi này hơi nữ anh ạ,k hợp vs anh lắm
-Vậy à…ừ em đi rửa mặt đi,mặt nhiều bụi lắm
Dung tiến vào nhà vệ sinh thì Thành vội ra mở cửa cho Yến đi ra…
-Cô ta đâu
-Ra đi nhanh
Yến chạy thẳng ra cửa cô ta k còn bạo dạn quay lại hôn chụt lên môi Thành…
-Tối em chờ anh
Thành lau vội môi rồi quay lại đã thấy Dung đang đứng sau khiến anh ta lúng túng…lúc này Yến đã chạy được ra khỏi nhà Thành…
-Anh vừa nói chuyện với ai vậy
-Đâu có anh bảo cô pha nước mà cô chưa nghe thấy nên gọi lần nữa
-Vâng…
-Để anh xuống bảo cô…
Dung bước tiếp thì chân cô dẫm phải một thứ,ngó xuống Dung thấy một thỏi son…cô cầm lên rồi ánh mắt đầy đa nghi nhìn ra phía cửa…
Người của Phạm Xuân Trường đứng vây kín nhà mẹ đẻ của Dung…họ liên tục nói lớn muốn mẹ Dung bước ra ngoài…
Bố Dung lo lắng đi lại
-Còn thằng Long và Con Linh sẽ thế nào,bọn nó sắp về rồi nhỡ bọn kia bắt con mình thì sao,hay anh báo công an
-Công an cũng làm gì được,chúng chưa làm gì mình cả,nếu báo công an khéo lại to chuyện
-Vậy rốt cuộc em định thế nào ?
-Đâm lao rồi đành theo lao thôi…em sẽ đi theo bọn chúng…
-Em điên à…
-Em sẽ chối bằng mọi cách ,chuyện đã lâu em sẽ nói cô ta nhầm…
-Liệu ổn không?
-Chỉ có cách đối diện thôi…nếu em không khéo có thể sẽ khiến cả gia đình chúng ta liên luỵ nên anh yên tâm…
Cô Dung bước ra đúng lúc Long và Linh bước vào nhà…mẹ Dung thở phào
-K ai giữ các con à
Linh xua tay: Ai giữ đâu,à mà mẹ ngoài cổng nhà mình toàn người mặc áo đen ý
-Ừ mẹ có việc phải đi con ở nhà là phụ nữ chú ý đến bố và em
-Có giúp việc mà mẹ cứ lo ,con hôm qua còn suýt chết đuối đây này,gặp đúng cái tên trông bờ biển lại sợ nước buổi đêm mẹ nghe có buồn cười không
Long bật cười
-Như chị bảo thì hắn bị bỏ rơi ở bờ biển nên bị ám ảnh còn gì,như phim ý
-Thế mới tức mà nhìn anh đấy đúng là sợ thật mà
Mẹ Dung xua tay : Mẹ đi đây
Bà ta bước ra bên ngoài run nhưng vẫn nắm chặt tay,người đàn ông mặt đầy sẹo mặt lạnh tanh mở cửa rồi mời lên xe …
Tại Đà Nẵng…
Phạm Xuân Trường cùng cô Mai là vợ bé của ông ta đi bộ dọc bờ biển…ông ta thấy rõ ánh mắt buồn của cô
-Em lại nghĩ đến con à
-Nơi này 27 năm trước giữ con của em,chỉ có biển mới biết con chúng ta còn sống hay đã chết,em vẫn luôn hy vọng rằng thằng bé còn sống
-Còn sống chứ,con biết em luôn nghĩ đến nó như thế này nên nó sẽ sống thật tốt để không phụ lòng em
Cô Mai gật nhẹ rồi rơi nước mắt,tựa đầu vào vai của chồng…ánh mắt cô nhìn Mai Anh Tuấn đang đứng trông một bé trai chạc ba tuổi cho bố mẹ bé đang tắm…Tuấn cõng thằng bé nô đùa bên bờ biển…nhìn nụ cười của Tuấn cô Mai chợt thấy rất giống Phạm Xuân Trường…bà chợt lắc đầu
-Em lại nghĩ linh tinh rồi
-Em đang nghĩ gì
-Em thấy chàng trai kia có nụ cười tươi rất giống anh
Phạm Xuân Trương nhìn theo tay vợ chỉ và nhìn Tuấn…Người vệ sỹ nữ theo sát cô Mai nói nhỏ
-Cậu ấy cũng chính là người hôm đó bế phu nhân chạy bộ một đoạn khá xa đó ạ…khi đó phu nhân ngất khó thở nếu k nhanh cũng thật sự nguy hiểm…
-Là cậu ta sao…
-Để em ra cám ơn một câu
-Để anh,em ra bờ biển chơi đi
Phạm Xuân Trường mỉm cười…ông ta khi thấy cô Mai đang nói chuyện với mấy em bé vui vẻ liền tới gần Tuấn…người vệ sỹ mang ra hai ly rượu
-Cậu là Tuấn
-Dạ vâng chú là
-Tôi là chồng của người phụ nữ mà cậu đã hỗ trợ bế đi cấp cứu hôm qua
-À vâng chào chú
-Tôi rất cảm kích về việc đó,dù cho phòng đó đàn ông rất đông nhưng chẳng ai làm như cậu,tôi rất tuyên dương chuyện đó…mời cậu ly rượu được chứ
-K có gì đâu chú ,việc nên làm thôi
Bên bờ biển Phạm Xuân Trường đưa cho Tuấn ly rượu hai người cạn ly…đó cũng chính là khởi đầu cho định mệnh cha con đang đứng trước mặt mà k thể nhận ra nhau…
Buổi tối hôm đó Yến gọi cho Thành rất nhiều cuộc nhưng máy thuê bao…cô ta như phát điên lên rồi hét lớn “ Anh coi thường tôi sao Thành…được…được lắm”
Tại nhà hàng Thành và vợ đang ăn tối…thấy Dung có vẻ buồn anh ta lân la
-Em lại có tâm sự gì mà mặt nặng vậy
-Chúng ta bên nhau đã bao lâu rồi anh nhớ k?
-Sao nay lại hỏi chuyện đó
-Em quen anh năm em 18 tuổi giờ em đã 22 tuổi ,đã 4 năm rồi…
-Ừm cũng nhanh thật
-Hôm nay em thấy có thỏi son này trong phòng mình và nó không phải của em,em cũng đã hỏi mẹ và cô giúp việc đều nói kp của họ vậy cũng k phải của em thì có lẽ nó là của anh chăng???
Dung đặt thỏi son gần tới tay Thành rồi nhếch môi cười gượng ánh mắt như đang tra khảo Thành…
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN