Đừng buông tay anh có được không?
Chương 15.Ngoại truyện:Sự thật về cuộc sống của Hoàng Ân Di
Mùa hè của chiếc hộp rất mát vì nhà gần một con sông nhỏ,nhưng đến mùa đông thì rét lắm.Những cơn gió ùa qua những khe hở vách nhà.Sợ con lạnh,người cha lấy từ tấm báo cũ dán lên.Tuy vậy những tấm giấy mỏng manh làm sao che được những cơn gió mạnh bạo đó.Sợ con lạnh ông chuyển chiếc đèn điện duy nhất trong nhà đến gần chỗ con ngủ.Mong con không bị lạnh nhưng mình ông chịu tất cả.Ông nghèo không có tiền lo cho con như người ta nhưng không bào giờ bằng ông dù chỉ là một góc.Tình thương ông dành cho con ai cũng có thể thấy nhưng riêng đứa con của ông thì không?Vì sao?.Vì cô còn quá nhỏ không hiểu,nhiều lần những câu hỏi ngu ngơ của con mình mà khiến nước mắt ông không ngừng rơi.Giọt nước mắt đàn ông rất hiếm hoi.Hằng ngày ông đi bóc vác,đi làm hồ,ai sai gì thì làm đó mong có tiền cho con bữa cơm ngon.Những giọt nước mắt,những giọt mồ hôi lẫn vào nhau chui ngược vào mắt khiến mắt ông đau rát.Dù rằng thế,dù đau ốm,bệnh tật ông không bao giờ nói,sợ con lo,sợ mình không còn sống trên đời được nữa.Có nhiều lúc trong bữa ăn đơn sơ gồm ít cơm và rau luộc,người cha đã dành hết cơm của mình cho con.
-Ba sao ba không ăn cơm?+Cô bé 5 tuổi ngồi cầm chén cơm ăn nhìn người cha kính yêu của mình đang ngồi nhìn cô ăn trong vẻ trào trực.Ông rất đói làm cả ngày chỉ được miếng cơm này.Nhưng ông nhường cho con nhường tất cả vì đứa con nhỏ này.
-Ba no rồi con ăn đi.+Ông đưa tay xoa đầu con mình nhưng trong lòng luôn trách mình không xứng đáng làm ba.Cũng chính là động lực của ông để con mình không phải khổ.
Năm con ông vào lớp 1,ông làm ngày làm đêm để mua đồ,sách vở cho con để con được đi học như con người ta.Chỉ mới 7 tuổi nhưng cô bé khá lanh lợi,thông minh nhưng vẫn chưa hiểu được nỗi khổ của ba.Ngày đầu tiên con bé đi học cũng chính là lần đầu tiên cô đi xa đến vậy trường học cách nhà cô đến 7 cây số,lên chiếc xe đạp cũ ông đèo cô hết dốc này đến dốc khác để đưa cô đi học.Và chính tay mình đưa cô vào lớp.Mặc cho bộ đồ trên người mình cũ kỉ,rách nát.Trên mặt ông cũng dần hiện ra những vết nhăn trên mí mắt.Sự cực nhọc của ông càng khiến ông già hơn với lứa tuổi của ông.
Cứ thế hằng ngày ông chở con đi học rồi đi làm rồi lại đón con về.Với nụ cười không vơi của cô bé khiến người cha quên đi những nhọc nằng trong ngày.Rồi đến một ngày,cũng chính là ngày cô bé nhận giải cấp thành phố với sự thông minh kinh ngạc của học sinh lớp 1.Cô bé được đưa lên tỉnh để nhận giải trước báo chí.Ngày ông biết con mình được giải ông rất vui.Ngày lên tỉnh con mình phải mặc đồ đẹp để nó vui để nó đẹp.Mặc ông ông không sao.Cứ thế vết nhăn càng nhiều sức khỏe ông càng yếu hơn.Những cơn ho không ngừng.Có khi còn ho ra máu nữa.
Rồi cũng đến ngày con lên tỉnh để nhận giải,ông lấy số tiền dành dụm lâu này mua cho con mình một bộ váy mới.Trên đường lên tỉnh,ông rất vui ,dốc sức đạp xe thật nhanh để đến với con.Ông biết con mình rất sợ đông người.Bỗng cơn đau tim nhói lên từng cơn trong lòng ngực,ông nhăn mặt ông không hề thích điều này con còn đang chờ ông.Mất tay lái ông ngã xuống lòng đường.Ông vật vả với cơn đau dữ dọi.Rồi ông ngất đi không tìm thức con đang chờ mình nhưng ông không tỉnh dậy được nữa.Cố lấy những sức lực cuối cùng,ông cố kiếm người để giúp.
Bỗng một chiếc xe con sang trọng đừng lại gần ông,Một cô gái nhỏ bước xuống gần ông nơi ông nằm.Hỏi thăm ông ra sao rồi?Ông mở mắt nhìn cô gái trước mặt.Nhìn là biết con nhà giàu nhưng không vô tâm nhưng bọn họ.Ông lấy trong mình ra bộ váy mới đưa cho cô gái đó rồi nói.
-Nhờ con cầm bộ này lên tỉnh hộ bác,đưa bộ…đồ..này cho ..con b..é.+Những từng cuối cùng của ông ngắt từng đoạn rồi bàn tay ông rơi xuống và đôi mắt cũng nhắm lại.
Cô gái nhỏ hoảng hốt tay nắm chặt lấy bộ váy đó.Trong lòng cô rảo rực nói rằng phải cứu người này phải cứu.Cô nói tài xế bắt xe chở ông lên bệnh viện tỉnh chờ cô đến.Rồi cô lên chiếc xe hồi nãy chạy thật nhanh lên tỉnh.Nhìn cô bé chỉ khoảng 17,18t nhưng đã biết lái xe mà còn là điêu luyện.Nét mặt cô toát ra vẻ thanh cao,nhưng rất nhân từ.
Đã gần đến giờ nhưng không thấy ba đến,cô bé đứng đợi.Đợi rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy.Giọt nước mắt rơi cô cảm thấy rất lẻ loi,lạnh leo.Nhìn những đứa trẻ xung quanh cô được cả ba lẫn mẹ quan tâm được mặc quần áo đẹp,được ăn kẹo,được chơi với bạn còn cô thì không.
Rồi buổi lễ cũng bắt đầu.Cô bé nhỏ đứng trong hậu trường với những tiếng thút thít,mặt đầy nước mắt.Dù cô giáo có dỗ thế nào cũng không nín.Rồi bác đó đứng lên đọc thật to tên cô:Trần Ân Di khiến cô không khỏi giựt mình nhưng đôi chân không thể bước ra.Cô giáo đứng gần cô bé cố đẩy cô bé bước ra khỏi hậu trường bước ra sân khấu.Những máy ảnh bấm liên tục khiến cô sợ hãi cô khóc òa lên.Rồi một giọng nói đầy uy lực vang lên từ một cô bé 17 tuổi nhưng khi quay lại nhìn thì họ lập tức ngưng mọi việc.Còn mấy tên phóng viên không ngần ngại chụp cô gái đó.Bước lên sân khấu nơi cô bé đang khóc đó.Ngồi xuống trước mặt cô bé.Cô gái đó khẽ cười đưa tay lau những giọt nước mắt của cô bé.Không hiểu sao cô bé khi thấy chị gái lại cảm thấy rất ấm áp,như nhìn thấy cha mình vậy.Cô gái này nắm tay cô bé vào bên trong trước sự bàn tán của mọi người nhưng không ai dám ngăn cản.Khẳng định quyền hành của cô gái này không hề nhỏ.Bước vào trong chị gái dẫn cô bé đi thay chiếc váy mới,lau khuôn mặt nước mắt của cô bé.
-Chiếc vày này là ba con mua cho đó.
-Vậy ba con đâu?
Bỗng điện thoại cô gái này vang lên và cuộc gọi đó là của tài xe lúc nãy:-Tiểu thư ,ông ấy tắt thở rồi.Cô gái bình tĩnh nói:-Nói với chủ tịch bệnh viện không cứu được nghỉ luôn đi.Nói xong cô tắt máy quay sang nhìn cô gái đang ngước lên nhìn cô.
-Ba con có việc quan trọng không đến đây được nên nhờ chị đến.Xong rồi chị dẫn về nhé.Đừng khóc nữa.+Cô gái cười tươi nhìn cô bé trước mặt rồi dắt cô bé đã ra ngoài và bắt đầu bữa lễ trao giải.
Và cô gái đó không ai khác là Hoàng Thiên Di. cô bé nhỏ là Hoàng Ân Di.Từ đó ,Thiên Di nói ba cô bé kiếm được việc làm tốt nhưng ở xa nên Di sẽ sống với chị rồi cuộc sống cô thay đổi từ đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!