Đừng buông tay anh có được không? - Chương 27.Đi làm muộn+Hoàng lâm là chủ tịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Đừng buông tay anh có được không?


Chương 27.Đi làm muộn+Hoàng lâm là chủ tịch


Bay thẳng vào nhà vệ sinh mà chân tay cô luốn cuốn lên,cứ như là sắp chết tới nên vậy.Thiên Em thì ngoài đợi ở ngoài,chở cô đi làm rồi mình cũng đi làm.Từ lúc mà Nam Phong và Vân Như sang Mĩ định cư thì công việc trong bang đều do anh quản lí,nói thật ra là rất mệt nhưng mỗi lần trở về nhà được nói chuyện với cô thì anh cũng vui quên hết mệt mỏi.

5p sau tuông xuống lầu tay thì cái áo khoác,tay cái cặp,còn xách theo tập tài liệu dày.Nhìn cô mà Thiên Em phát tội thay cho cô gái ấy.Cầm chía khóa ra ngoài,cô thì bò theo sau thường ngày đối với cô việc mang giày cực kì nhẹ nhàng nhưng hôm nay thì không đút mãi mà nó chẳng vào,cô quyết định lên xe mang luôn.Cầm theo đôi giày nữa thì dường như cô không còn chỗ nào để cầm thêm nữa.Mở cửa bước vào xe,cô bỏ hết mọi thứ lên xe rồi từ từ xử lý từ món.Thiên Em thì chỉ biết cười trừ rồi lái xe ra khỏi nhà.Thiên Em mở tủ lấy cái bánh mì kẹp sữa và cây xúc xích cho cô ăn sáng.Cô thì cắm mặt vào sấp tài liệu vì lúc 8h15 cô còn phải đi họp tay thì lập tay thì cầm bánh,miệng thì nhai,mắt thì nhìn,não thì hoạt động hết công suất.Bỗng điện thoại cô reo,cô quay sang nhìn anh nhờ lấy điện thoại dùm thì ra là bà trưởng phòng do thấy cô đi muộn định gọi trừ tiền lương nữa chớ gì.

-Alo trưởng phòng…

Chưa kịp giải thích thì bà ta làm cho một tràng làm ngập bờ đê,tét bờ biển luôn rồi.

-Cô có biết giờ là mấy giờ không?Sáng nay cô còn phải lên thuyết trình sản phẩm nữa hay là cô muốn bị trừ lương đuổi việc đều đó tôi luôn sẵn sàng tôi chưa từng thấy nhân viên nào lại…+Cô không thèm nghe thêm cài chế độ im lặng rồi tiếp tục việc ăn và làm như lúc nãy cho đến khi cô đến công ty.Bước xuống một chiếc xe sang trọng khiến một số người còn đứng ở ngoài chú ý nhưng không cô không thèm để tâm chạy thật nhanh lên phòng ,vừa bước đến thang máy bấm quài mà không chịu mở cô liền chạy vào cầu thang sơ cua,cái lầu của cô là 15 là 15 tầng.Hiện tại là 8h10 cô còn 5p cho 15 tầng cô chạy bán mạng.Chỉ mới đến tầng thứ 7 là người cô như mệt hẳn đi nhưng cô không bỏ cuộc cuối cùng cô cũng đến phòng họp với bộ dạng cực kì thảm hại quần áo thì xộc xệch mặt mũi thì đầy mô hôi.Đẩy mạnh cánh cửa phòng họp cô bước vào trong liền thu hút mọi ánh nhìn khiến cô trở nên nổi bật.Vội cúi đầu xin lỗi mọi người rồi trở về chỗ,thấy vẫn còn một chỗ trống ở ngế đầu cô nghĩ chắc dành cho giám đốc bộ phận nhưng không họ đi hết rồi.Vừa ngồi xuống ghế thì cánh cửa một lần nữa mở ra một người đàn ông chững chạc bước vào đi sau là một người đàn ông khác.Quay mặt lại nhìn cô liền nhận ra là Hoàng Lâm mấy lần gặp nhau ở công ty mà sao anh ta lại vào đây.Mọi người đứng dậy cúi đầu chào anh ta.Chẳng lẻ anh ta là chủ tịch hả trời?Cô há hóc mỏ nhìn anh liền nhận được cái liết của bà trưởng phòng nên cô quay lại trạng thái ban đầu.

Tới phần cô thuyết minh sản phẩm đại diện cho phòng cũng là sản phẩm mà cô nghĩ ra,dù là bà trưởng phòng không thích nhưng vì quá thuyết phục với cái sáng kiến của cô nên đồng ý báo cáo.,cô tự tin bước lên chỗ màng hình máy chiếu rồi nở nụ cười thật tươi chào mọi người rồi bắt đầu chuyên môn.Những lời cô nói ra đều nhận được cái gật đầu đồng ý của mọi người chỉ có một người nãy giờ vẫn nhìn cô chằm chằm nhưng không có biểu lộ gì gợi ken khiến cô chú ý.Đó chính là Hoàng Lâm.Nãy giờ anh cực kì tập trung nghe cô nói,những lời cô nói rất quyết đoán,chính xác và đầy sức hút cho mọi người nghe khiến anh rất thích.Anh nhìn người không sai,mọi lần cô tăng ca đêm thì anh đều thấy.Những hình ảnh trang bìa cô vẽ rất sáng tạo.

Sau màn thuyết trình mọi người đều vỗ tay tán thưởng và khen ngợi cô,chỉ chờ chủ tịch xác nhận văn bản này thì cô sẽ có bước thay đổi lớn.
Bước ra khỏi phòng hợp trở về phòng,cô nhắn tin cho Hoàng Lâm về vấn đề anh là chủ tịch mà sao không nói với cô biết khiến cô bất lễ như vậy.

-Này chủ tịch sao anh không nói cho tôi biết?

17 phút sau thì anh mới trả lời tin nhắn của cô với những từ hết sức ngắn gọn.

-Vì em không biết.

-Tôi không biết thì anh phải nói chớ,lỡ đâu anh lại đuổi việc tôi.

-Không.

Cô không hiểu từ “Không” có nghĩa là gì ý là nói cô không nên biết hay là không đuổi việc cô.Thật khó hiểu mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN