Đừng buông tay anh có được không? - Chương 4.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Đừng buông tay anh có được không?


Chương 4.


Cô lại say cũng chỉ có một mình cô uống trong sự tẻ nhạt của bầu không khí lạnh.Lại một dòng tin nhắn về anh gửi đến “Hoàng Lâm và Binda chính thức quen nhau”.Cô quơ tay lấy chìa khóa xe bước ra khỏi nhà với những biết loạng choạng đứng không vững.Cô đã quá say nhưng cô quyết định sẽ ra ngoài.Lái xe với tốc độ nhanh cô lạn lách để vượt lên trước,mọi người đi trên đường nhưng muốn rớt tim ra ngoài vì sợ mình sẽ bị tông trúng.Cô miên man dừng xe trước nhà anh.Giờ cũng đã được 10h đêm cô mở cửa bước xuống xe tiến đến bấm chuông nhà anh rồi đứng dựa mình vào tường để đứng vững hơn. 2p sau anh bước xuống mở cửa xem ai lại đến giờ này.Anh vừa mở của ra thì cô liền nhào vào ôm anh khiến anh thoáng giật mình rồi lại nhíu mày khó hiểu sao cô lại say đến mức này.Cô nhón chân lên thì thào vào tai anh:

-Em nhớ anh.

Chỉ có 3 chữ thôi nhưng khiến tim anh đập dồn dập anh cũng rất nhớ cô tìm cô trong mỏi mòn anh thèm được ôm cô nhưng thế này anh nhớ cô nhớ mùi hương thơm diệu nhẹ trên người cô.Cô gụt mặt vào vai anh một lát rồi lại nhón lên trao cho anh một nụ hôn cháy bỏng mà cô hằng mong ước.
Mọi chuyện đến với anh rất bất ngờ anh không ngờ cô lại làm như thế.Tia nhớ nhung của anh trôi về anh mạnh bạo hôn cô như muốn tận hưởng hết mùi rượu trong người cô.Anh ôm về cô vào nhà cả hai người chìm đắm trong nụ hôn bất tử.

Sáng cô tỉnh dậy trong một ngôi nhà lạ cô nhíu mày khó chịu những cơn đau đầu dồn dập khiến cô phải đưa tay gõ nhẹ.Đánh mắt sang cô thấy anh Hoàng Lâm đang nằm kế bên cô chợt nhận ra trên mình không còn miếng vải che thân.Cô kéo cái chăn để quấn lên người cầm theo bộ đồ rồi vào phòng vệ sinh.Cô xả nước vào thân thể mình như muốn xả trôi hết những gì về anh đọng lại trong người mình.Cô không tài nào nhớ được tôi hôm đó mình đã làm gì sao lại đến đây.Nhưng cô không để cảm xúc này ra ngoài vì nó lại là chất xúc tác khiến cô lao vào anh như lúc trước.Thay đồ xong cô bước ra ngoài,đi ngang qua anh nhưng cô không hề nhìn anh dù chỉ là vài giây.Bước đến cửa một cánh tay to nắm cánh tay cô lại.Cô nhẹ nhàng quay lại nhìn lại vì cô biết chủ nhân của cánh tay này là ai và họ muốn nói gì với cô.

-Em cứ thế đi sao?

-Cảm ơn anh đã cho tôi ngủ nhờ có gì đắc tội thì tôi sẽ mở một buổi tiệc để xin lỗi.

-Anh muốn em nói thật,có phải em vẫn còn tình cảm với anh không?

Cô trầm hẳn đi,cô không thể dối gạt bản thân đã quên anh nhưng cô không thể nói rằng cô yêu anh,yêu anh rất nhiều.Cả tập đoàn Leonard đang đợi cô.

-Phải nhưng nó đã bị chó giẫm lên cách đây nhiều năm rồi.+Cô vun tay ra khỏi tay anh mở cửa bước ra ngoài.

Tim anh như bị xát muối vậy có có vị mặn của nước đan xen đó là sự chua chát của đau thương.Đã yêu nhau chắc chắn sẽ có đau nhưng họ vẫn chấp nhận đau để đến bên nhau.Tại sao cô và anh lại không?
Người ta giọt nước mắt đàn ông rơi khi họ đang rất đau,Hoàng Lâm đã khóc khóc trong đau khổ, dằn vặt tim cô co thắt lại khi nghĩ cô.

————

Trở về nhà cô không đến công ty vì trong không được khỏe Đông Oanh thư kí cô sẽ thay cô giải quyết một số việc cỏn con trong công ty.Cô gọi cho Thiên Em và 2 người kia hẹn đi uống cafe.Lái xe đến quán Daiden nằm vùng ngoại cô góc khuất của thành phố.Cô bước vào trong với sự tôn kính của nhiều người.Là dân chơi thứ thiệt hãy thử đến đây vì nó chính là sân chơi với bạn.Nó được mở ra để dành cho dân chơi,majia máu lạnh khét tiếng.Có thể nói những tệ nạn thế giới đều ở đây.
Nó được bao bọc bởi cái vẻ bình thường như bao ngôi nhà giàu sang khác nhưng khi cánh cửa mở ra là cả một rừng nguy hiểm.Bước vào trong bạn chắc chắn sẽ đi qua những miếng gạch hoa giữa hầm nước.Chắc chắn bạn nghe đến đây thì sẽ cảm thấy bình thường và suy nghĩ trong cái hầm nước đó là cá cảnh.Nhưng không thay là cá thì cái hầm được đâm xuyên lủng mặt đất 50m mà hai thành hồ cách nhau là 100m.Ý là bạn phải đi 100m để qua đến bờ bên kia,bên dưới là những con cá mập trắng con đang bơi chỉ cần con mồi rơi xuống nước thì nó sẽ là bữa ăn của cá.Hầm nước này bao bọc khắp quán đi đến đâu bạn cũng sẽ nhìn thấy chúng.Đó là điều đầu tiên trong số vô vàn nguy hiểm chỉ có những người có thực lực biết cách để đi thì họ có thể vào trong thưởng thức những món ăn nước uống mà bên ngoài kia không có.

Luyên thuyên mãi quay lại với Thiên Di nào.

Chuyện đến đây cũng quá tầm thường đối với cô,người ra kế hoạch và sân dựng là Thiên Em và cô em của Thiên Di sau chuyến đi thăm đại dương và Thiên Di chính là người đầu tư và nguồn nhiên liệu để nhập về xây dựng ra khu vui chơi này.
Ngồi xuống ghế chờ chọn đại một ly cà phê sữa tai bàn thượng lưu chỉ có cô và những người đi chung với cô mới được ngồi ở đây.Nó dường như là trung tâm của quán,ngồi đây có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh và mọi người xung quanh cũng nhìn thấy nơi trung tâm quý tộc này.
Mọi ánh mắt đều dồn về cô khiến cô khó chịu ,đúng lúc 3 người kia đến khiến nơi này nhộn nhịp hơn hẳn vì cái trò đùa của Thiên Em là bỏ một con tôm nhỏ vào trong hồ và chờ cái cảnh cá nuốt tôm trong truyền thuyết khiến mọi người tập trung về anh và bật cười vì các trò trẻ con này.

4 người ngồi nói chuyện từ công ty thương nghiệp,thị trường tiêu thụ,sang đến bang phái mới.Tám chuyện luyên thuyên họ ăn trưa ở đây và đi luyện bắn nhện ở khu sau.Thế là hết buổi hết ngày.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN