Đừng buông tay anh có được không? - Chương 6.Vô tình hay cố ý!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Đừng buông tay anh có được không?


Chương 6.Vô tình hay cố ý!


Vào ngày chủ nhật của tuần tại siêu thị đông nghẹt người mua sắm.Thiên Di một mình đẩy xe hàng,chật vật len lỏi vào giữa đám đông.Vừa từ nước ngoài trở về cô vẫn chưa quen với cảnh chật vật vào ngày chủ nhật như thế này.Tuy nhiên cảnh tượng đông đúc,ồn ào của thành phố gợi cho cô những cảm giác như mình đang trở lại quá khứ của vài năm trước cái năm hạnh phúc của mình.
5 năm !Vậy là năm năm rồi.Thời gian thật vô tình!Dù đã rất lâu nhưng cô không thể quên được những gì đã xảy ra đối với cô.Một quá khứ thật u ám.
Cũng là ngày chủ nhật năm đó cô và anh đi mua đồ ăn và tung tăng tay trong tay đi dạo trong bao ánh mắt ghen tị của mọi người.Cái cách anh nói chuyện với cô khiến cô ấm lòng lắm và cô dần như chìm trong hạnh phúc không có lối thoát.Cô mè nhèo đòi ngồi lên xe đẩy hàng để anh đẩy đi.Nhìn cô chẳng khác nào muốn đè bẹp cái xe nói thế thôi cô đã lớn nhưng cô ốm và nhỏ con lắm.Anh chọc cô cô cười anh cười cái hình ảnh đó còn đâu.
Phải chăng do duyên cơ mà cô lại gặp Hoàng Lâm trong siêu thị đông đúc này,cô lạnh mặt đi.Thiên Di lặng người khi thấy Hoàng Lâm cặp với một cô gái đứng ở khu rau củ,một lần nữa cô cảm nhận được sự lạ lùng của số phận của năm năm về trước.Họ cùng nhau đi mua sắm cùng nhau,vậy là cuối cùng anh cũng có người bên cạnh mình còn cô thì vẫn cô đơn qua cái thứ giá lạnh mùa đông hằng năm mà không biết được sự ấm áp của tình yêu.
Hai người họ bước từng bước,chầm chậm tiến lại gần nhau rồi…lướt qua nhau.Đau đớn quá! Trái tim cô đang rỉ máu sao!Thật nực cười.Cô đưa tay đẩy xe hàng lướt qua dòng người đông đúc.

Vài ngày sau…Thiên Di vẫn đi siêu thị đó để mua đồ nhưng không hề gặp lại họ.Mãi đến một hôm,người bảo vệ siêu thị bước đến chỗ cô đang đứng hỏi:

-Xin lỗi cô,mời cô vào phòng bảo vệ một chút.

Cô cùng anh bảo vệ vào phòng bảo vệ.Vừa đến nơi Thiên Di nhìn họ với ánh mắt cảnh giác khiến người bảo vệ nói:

-Xin lỗi cô,chúng tôi không có ý gì chỉ là muốn hỏi tuần trước cô có đánh mất thứ gì không?

Một tuần trước cô có vào đây để mua đồ nhưng chẳng lẽ cô đánh rơi gì mà cô không biết sao?Cô lặng lẽ nhận từ tay người bảo vệ chiếc ví màu đen.Nhìn sơ qua cô cũng biết đó là của cô.Cô lắc đầu nói:

-Anh nhầm rồi ,không phải của tôi.

-Nhưng ở trong này lại có ảnh của cô,mời cô coi.+Bảo vệ.

Cô mở chiếc ví ra nhìn vào tấm hình gắn trong đó là một cô gái với mái tóc dài đen láy với khuôn mặt khá baby nhưng có điều nụ cười đó vô cùng ngây thơ không giống cô lúc này chút nào.Sao nó lại nằm trong này?Thiên Di trả cái ví lại cho bảo vệ nói:

-Đây không phải của tôi.

-Người trong ảnh không phải của chị sao?+Người bảo vệ vẫn một mực nói.

-Đúng là tôi nhưng nó không phải của tôi.

-Nhưng nhất định sẽ là người quen của cô hoặc chồng,người yêu của cô.

*Ôi hay,người bảo vệ này có trí tưởng tượng phong phú thật*

-Nhưng…

-Cô cầm lấy đi,nếu như cô không kiếm ra người trả thì cô sẽ giữ,chúng tôi không có thời gian để tri tìm chủ nhân của chiếc ví này.

1 tuần trước khi Hoàng Lâm và Thiên Di gặp nhau,thì cậu ta đã làm rơi chiếc ví.Ngoài lái xe mà tâm hồn cô như cứ trên mây.Chẳng lẽ Hoàng Lâm sao?Sao anh ấy lại để tấm hình ấy?…Hàng loạt thắc mắc trong đầu cô mà không ai trả lời giúp cô.
Sau khi về đến nhà cô đi tắm và ra ghế sopa nằm xem phim chợt nghĩ đến chiếc ví đó.Cô lôi chiếc ví ra,cẩn thẩn lấy tấm hình ra ở góc của tấm hình có vài dòng chữ nổi lên.Cô lật mặt sau ra thì thấy ở đó có một hàng chữ!Nét chữ rất dứt khoát,và những đường nét rất đẹp chứng tỏ người viết câu văn này viết chữ rất đẹp.Dù đã rất lâu cô không còn quan hệ với Hoàng Lâm nhưng cô vẫn nhận ra đó là chữ của anh.
*- Hoàng Lâm à!Mai này ai chê em viết xấu anh nhớ viết giùm em một dòng chữ để em đem khoe cho bọn họ lé mắt ra nha anh.+Thiên Di lúc 15 tuổi đang cầm một quyển vở của anh và xem những trang vở có những dòng chữ ngay ngắn,đẹp đẽ.

-Ngốc à!Em phải tập chớ,nếu như mai không có ai thì em sẽ nhờ ai hả.+ Hoàng Lâm cốc nhẹ lên đầu của Cô rồi niểm cười với cô.

-Thì em sẽ luôn bên anh cho đến khi anh chết lun.+Thiên Di nói xong bật cười lớn.

-Em hứa rồi đó nhé.***Dòng hồi nhớ kí ức.

Dòng chữ viết bằng bút máy:Anh nhớ em!Ngốc à…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN