Đừng buông tay anh có được không? - Chương 7.Hợp tác lợi dụng làm quen.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Đừng buông tay anh có được không?


Chương 7.Hợp tác lợi dụng làm quen.


*Tại phòng làm việc Hoàng Thiên Di vẫn chăm chú trên màn hình vi tính, cô tập trung xem xét những dự án sắp tới công ty sẽ tiến hành, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

-cốc cốc cốc

Thiên Di nghiêm nghị lên tiếng:

-vào đi

Đông Oanh bước vào đứng trước bàn làm việc, cuối đầu cung kính lên tiếng :
-Chủ tịch Hoàng ! đã đến giờ đi gặp đối tác ,xe của họ 5 phút nữa sẽ đến ,cả phòng cũng đã được chuẩn bị xong.

Bàn tay đang gõ trên bàn phím chợt dừng lại, cô nhướng mắt nhìn Đông Oan nhếch mép nói : từ khi nào cô học cách nói lời?.
*Đông Oanh là thư kí của cô đồng thời là luật sư riêng,một trong những sát thủ của Bang QUEEN *

Đông Oanh giật mình cả người có cảm giác rét run vì câu nói của chủ tịch,cô cuối đầu khẽ nói :em xin lỗi chủ tịch.

Thiên Di thu lại ánh mắt của mình, liền đứng lên rời khỏi bàn làm việc, Cô lạnh lùng lên tiếng: -đi thôi .Dứt lời cô bước chân rời khỏi phòng.

Đông Oanh đi phía sau trán cô đỗ đầy mồ hôi lạnh cô ngẫm nghĩ :-làm thưu kí của chủ tịch,cũng có ngày bị đông lạnh mà chết thôi,thật là khổ tâm quá đi !

Bước chân uyển chuyển của cô đi trên sãnh lớn của tập đoàn Leonard ,nét đẹp của cô làm say đắm bao trái tim,với vóc dáng cao 1m70 làn da trắng mịn, mái tóc đen mượt mà được cột cao,làm lộ ra chiếc cổ trắng xinh đẹp, sống mũi cao rất hài hòa với gương mặt, mắt to nhưng chứa đầy niềm tâm sự ,đôi mi dài cong vút,đôi môi nhỏ hồng xinh xắn, sắc thái lúc nào cũng lạnh lùng, chưa có một ai nhìn thấy được nụ cười của cô cả.

Những ánh mắt nhìn cô thèm thuồng nhưng họ chỉ dám đứng cách xa mà ngắm nhìn, không ai dại dột mà đến gần, vì họ biết không thể đắc tội với cô này , nếu không muốn quãng đời còn lại chỉ thấy toàn là một màu đen vô vọng, sống không bằng chết .

Đông Oanh có vẻ đẹp nhẹ nhàng,gương thơ ngây,cá tính cũng rất hòa đồng, làm cho người nhìn thấy cô liền muốn ôm ấp cô vào lòng mà bảo vệ, nhưng không ai biết nằm sau nét đẹp dịu dàng đó là một tính cách lạnh lùng, quyết đoán, nhất là, cô là một sát thủ giết người không hề đổi sắc mặt, không xót thương cho đối thủ dù đó là ai.

Cả hai người một trước, một sau bước vào phòng hợp lớn của công ty Phong Nam , hai vệ sĩ nhìn thấy Cô ,họ liền cuối đầu cung kính chào, liền bước ra ngoài cửa đứng gác.

Vào bên trong điều mà khiến Thiên Di cô bất ngờ là một người đàn ông trẻ đứng ngay cái ghế, anh ta có vóc dáng rất cao tầm khoảng 1m80 khoảng 30t nhưng nhìn rất trẻ , tóc màu nâu vàng, nhưng gương mặt có chút lai người châu á,nét mặt hiện giờ thì lạnh lùng không lộ ra biểu cảm gì thể hiện là người chính chắn, cô cũng không thèm quan tâm.

Bước chân nhẹ nhàng đi đến gần,có một nam nhân nãy giờ đứng kế bên hắn đưa bàn tay ra trước mặt nhìn cô lên tiếng giới thiệu: xin chào tôi là Nguyên Khang,là thư kí của chủ tịch tập đoàn Phong Nam ở Mỹ, còn đây, anh chỉ tay về người kế bên rồi nói : đây là Gia Khiêm, chủ tịch tập đoàn Phong Nam.
Sau khi kết thúc màn giới thiệu dài dòng làm cô ngán đến tận cổ.Phong cách của cô muốn biết thân thế thì tự tra khong cần giới thiệu ngay cả trong hợp đồng cũng đã có cần gì nói.
Thấy đối phương không định giới thiệu Chủ tịch Gia Khiêm lên tiếng nói : —Rất hân hạnh được gặp, nghe danh tiếng đã lâu nay mới có cơ hội gặp gỡ, thật là vinh dự quá.

Thiên Di bắt tay xong liền buông ra lên tiếng nói :
-Xin mời hai vị ngồi xuống chúng ta vào chủ đề chính của cuộc gặp mặt hôm nay .

30P sau…Cuối cùng cuộc bàn bạc hợp tác cũng đã thành công tốt đẹp, không những vậyThiên di,cô bị Gia Khiêm mời đi dùng cơm tối, không cho cô có lý do từ chối,cuối cùng cô phải đồng ý đi dù không muốn nhưng cũng không thể phủ phàng từ chối được.

Đông Oanh cô vẫn say sưa làm việc, chợt tiếng điện thoại bàn của cô reo lên ing ỏi ,một tay cô vẫn bấm bàn phím ,còn tay kia cô cầm lấy điện thoại tay bấm vào nút nghe :
-Alo Đông Oanh xin nghe.+bên đầu dây bên kia một giọng nói nam trầm vang lên :
-Chào cô! Tôi là Nguyên Khang,thư kí của tập đoàn Phong Nam.

Bên này tay bấm trên bàn phím cô dừng lại ,miệng khẻ nói nhỏ:

-Vâng chào anh Lãnh,anh gọi tôi có việc gì không?..

-Tôi gọi điện nhắc cô sáu giờ chiều nay có hẹn ăn cơm với chủ tịch tại nhà hàng Dinner By Heston Blumenthal,tôi đã đặt phòng VIP bốn người tại đó rồi.+ Nguyên Khang lên tiếng nói chau mày lại cái tính cách cô này thật lạ mà.

Đông Oanh lên tiếng cắt lời hắn ta:
– Vâng tôi nhớ rồi, để tôi đi báo lại với chủ tịch hẹn gặp lại anh sau nhé, tút.. tút cô nói xong ý liền cúp máy, để lại một tên nào bên đầu dây kia,nhìn màn hình điện thoại lầm thầm mắn :+ cô được lắm dám cúp máy trước ,cô lá gan cô lớn lắm đó, hứ tức chết mà.Để đó mà xem hài nè+

Đông Oanh nghe xong điện thoại liền đứng dậy thu dọn bàn làm việc của mình, xách túi rời khỏi phòng làm việc, khóa cửa phòng cẩn thận, chân liền bước đi hướng phòng của chủ tịch để thông báo về việc này..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN