Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi! - Phần 1-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1292


Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!


Phần 1-2


2
     Một tuần sau, trường học tiến hành kiểm tra sức khỏe, Vương Thần mải đá bóng nên đến muộn, lúc chạy đến phòng y tế thì chỉ còn ba người ở đó.
     Hôm ấy, cậu đã gặp lại Điềm Thất.
     Điềm Thất lên tiếng chào cậu trước: “A, cậu chính là người bỏ chạy hôm trước hả?”
     Vương Thần xua tay nói: “Xin lỗi, cậu nhận nhầm người rồi.”
     Điềm Thất đáp lại: ” Không thể nào,chính là cậu mà.”
     Nhớ đến tình cảnh lúc đó bỏ chạy, Vương Thần xấu hổ không thôi, cứng miệng nói: “Mọi người đều đeo khẩu trang, sao cậu lại chắc chắn người đó là tớ thế?”
     Điền Thất cười nói: “Vì tớ nhận ra đôi mắt của cậu.”
     Trái tim của Vương Thần bị câu nói này đánh trúng, từ đó sa chân vào bể tình.
     Nhưng cậu còn chưa kịp nói thêm với cô ấy câu nào thì đã nghe tiếng thầy giáo phụ trách phòng y tế gọi tên mình.
     Cậu đành phải vội vàng tạm biệt, ngay cả cách liên lạc với nhau cũng chưa kịp trao đổi, hai người lại một lần nữa bỏ lỡ nhau.
      Kể từ đó, cậu sinh lòng chán ghét phòng y tế.
     Vương Thần bắt đầu tương tư, hình bóng của Điềm Thất cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí cậu. Cậu đã tưởng tượng ra cảnh gặp lại Điềm Thất không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn chạy đến phòng vẽ ôm cây đợi thỏ.

     Lần này, để ngụy trang cho thật giống, cậu cắn răng dùng toàn bộ tiền sinh hoạt phí một tháng mua hẳn một bộ dụng cụ vẽ tranh. Tháng đó, cậu đành phải bấm bụng ăn mỳ tôm.
     Nhưng chẳng ngờ chưa dùng đến bộ dụng cụ đắt tiền ấy thì cậu đã gặp lại Điềm Thất.
     Vì dịch SARS bùng nổ, nhà trường lần đầu tiên thành lập đội bảo vệ môi trường. Vương Thần vốn muốn tham gia đội bóng đá, tiếc là kĩ thuật nghèo nàn, vật lộn suốt ba này mới phát hiện chỉ còn hội Bảo vệ môi trường tuyển người nên đành đâm đầu đi ghi danh.
     Khi cuộc họp chào đón thành viên mới diễn ra, cậu lại đến muộn vì mải đá bóng.
     Cậu là người cuối cùng có mặt tại cuộc họp, hội trưởng là một cô gái, không so đo nhiều, chỉ nói với Vương Thần: “Cậu ngồi ở hàng ghế cuối đi.”
     Vương Thần liên tục nói xin lỗi, đi về phía hàng ghế cuối cùng, chợt thấy Điềm Thất đang ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới lên. Cậu mặt dày mày dạn ngó lơ vị trí trống ở hàng ghế cuối, ngồi luôn xuống ghế bên cạnh Điềm Thất.
     Cậu khều khều tay Điềm Thất nói: ” Lại gặp nhau rồi, trùng hợp thật đấy.”
     Điềm Thất nhìn vào mắt cậu: “Đúng vậy.”
     Cậu ra nói: “Tớ là Vương Thần, Vương trong vương bát*, thần trong ánh sao.” (Vương bát là từ thường dùng để mắng người khác)
     Điềm Thất cười không khép được miệng, đáp lại: “Làm gì có ai tự nói mình là tên khốn chứ, tớ tên là Thiên Kỳ, Thiên trong thời tiết, Kỳ có bộ vương.”
     Hội trưởng đứng trên sân khấu hắng giọng: “Các đôi đang yêu xin hãy kiên nhẫn một chút, tôi vẫn đang giới thiệu nội quy của hội.”
     Lần này đến Vương Thần cười không khép được miệng.
     Mỗi một câu nói trong ngày hôm đó, Vương Thần đều nhớ rất rõ.
     Hôm đó là lần đầu tiên hai người họ chính thức quen nhau.
     Sau lúc ấy, Vương Thần chạy về sân bóng, sống chết lấy bằng được quả bóng đã khiến cậu đến muộn, nói đó là quả bóng may mắn của mình.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN