Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi! - Phần 1-4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1056


Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!


Phần 1-4


     Vài tuần sau, hội Bảo vệ môi trường tổ chức cuộc khảo sát nguồn nước, Vương Thần nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm bèn đăng ký thay cho Điềm Thất.
     Ngày diễn ra hoạt động, mới sáng tinh mơ, Vương Thần đã gọi điện thoại đánh thức Điềm Thất.
     Giọng nói yếu ớt của Điềm Thất truyền ra từ đầu bên kia điện thoại: “Sao anh không nói cho em biết sớm, hôm nay em thấy không được khỏe lắm…”
     Vương Thần liền thuyết phục: “Ở trong trường buồn quá, đi đi mà, chắc chắn sẽ rất vui, lát nữa anh đến dưới KTX đợi em.”
     Điềm Thất do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
     Trên chuyến xe trở về trường học, Vương Thần tình cờ gặp lại bạn học cấp hai. Gặp người quen ở chốn tha hương, Vương Thần vô cùng kích động, tên này xưa nay vốn đã nói nhiều, không lúc nào yên lặng. Lại thêm mấy năm rồi không gặp nên cậu ấy chỉ lo nói chuyện với bạn học cũ, không để ý đến Điềm Thất, ngay cả việc Điềm Thất bị say xe cũng không phát hiện ra.
    Điềm Thất có lẽ giận Vương Thần nên cứ cố chịu đựng suốt đường đi.
     Đến khi xuống xe, Điềm Thất đứng không vững nữa, chân chợt nhũn ra, hoa mắt chóng mặt, nôn thốc nôn tháo.
     Vương Thần vội vàng bế Điềm Thất lên, chạy thẳng đến phòng y tế, bác í thấy cảnh này cũng hốt hoảng, khẩn trương đi lấy nhiệt kế.
     Tình huống xấu nhất đã xảy ra, Điềm Thất sốt cao 39 độ C.
     Vương Thần muốn  ở lại đợi Điềm Thất truyền dịch, nhưng bác sĩ phòng y tế lại nói, tuy dịch SARS đã qua được một thời gian, nhưng để đề phòng bất trắc, Điềm Thất vẫn phải cách ly để truyền dịch một mình.
     Vương Thần bắt đầu sốt ruột hỏi: “Quy định này là ai đặt ra thế ạ?” 
     Bác sĩ lườm cậu: “Không phục hả, không phục thì đi tìm hiệu trưởng đi.”

     Điềm Thất nói: “Không sao, cũng chỉ cách ly mấy ngày thôi, có việc gì chúng ta gọi điện thoại là được.”
     Vương Thần nghe không lọt tai, xoay người bỏ chạy, xông thẳng đến phòng hiệu trưởng, muốn tìm hiệu trưởng nói chuyện cho bằng được.
     Cậu ấy nói, do lúc Điềm Thất đi khảo sát nguồn nước bị nhiễm lạnh, lại thêm khó chịu vì say xe nên chỉ sốt bình thường mà thôi. Cô ấy vốn không hề có cơ hội tiếp xúc với mầm bệnh, dựa vào đâu mà để con gái người ta một mình như thế?
     Ban đầu hiệu trưởng còn hòa nhã nói: “Đây là quy định, nhỡ chẳng may thì sao?”
     Vương Thần lẩm bẩm trong miệng: “Làm sao có chuyện đó được. Cái quy định gì đây không biết?!”
     Hiệu trưởng không vui nói: “Này em, em chú ý thái độ của mình đi, tôi chưa gọi bảo vệ đến đuổi em ra ngoài là tốt lắm rồi đấy.”
     Vuơng Thần không kiềm chế được cơn giận của mình: “Em làm sao ạ? Em đã nói gì sai? Đây chính là một quy định ngu ngốc. Được, các thầy đều bỏ mặc cô ấy, nhưng em thì không.”
     Thấy Vương Thần nói như vậy, hiệu trưởng liền gọi bảo vệ đuổi cậu ấy ra ngoài.
     Vương Thần liều mạng chống đối. Trong lúc giằng co, điện thoại từ trong túi áo rơi xuống đất, linh kiện lập tức bị bung ra.
     Vương Thần vùng ra, hét lớn: “Đây là chiếc điện thoại quan trọng nhất của em đấy!”
     Đó là chiếc điện thoại Panasonic G50 của Điềm Thất trước kia.
     Gây rối không có kết quả gì, Vương Thần cũng chẳng còn tâm trạng, một lòng chỉ muốn sửa điện thoại, chạy vào thành phố tìm trung tâm bảo hành. Bên đó nói: “Điện thoại này không phải vốn đã hỏng rồi sao? Cậu đợi thêm vài ngày nữa, điện thoại mới sẽ về ngay.”
     Vương Thần nói: “Nó rất quan trọng với em, thật sự không thể sử được ạ?”
     Nhân viên chăm sóc khách hàng ra vẻ khó xử, lắc đầu.
     Buổi tối, Vương Thần trở về KTX, lại nhớ đến dáng vẻ yếu ớt  của Điềm Thất, chỉ hận không thể lập tức lao đến bên cạnh cô ấy.
     Thế rồi, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu, Vương Thần cởi sạch quần áo, bắt đầu tắm nước lạnh, tắm xong chạy ra bên ngoài cho gió lạnh thổi vào người mình.
     Bạn cùng phòng đều bị cậu đánh thức, thấy vậy còn tưởng cậu điên rồi, vội kéo Vương Thần lại hỏi: “Cậu làm gì vậy? Điên hả?”
     Vương Thần run rẩy đáp: “Chẳng phải họ không cho tớ gặp Điềm Thất sao? Vậy tớ cũng làm cho mình bị sốt, tớ muốn bị cách ly như cô ấy!”
     Bạn cùng phòng không thể ngờ được, cảm thán nói: “Đúng là tình yêu đích thực mà. Chúng tôi phục!”
     Sáng hôm sau, Vương Thần mang theo cơn đau đầu xông thẳng vào phòng y tế.
     Cậu ta lôi kéo bác sĩ nói: “Bác sĩ, em bị sốt rồi, mau xem em xem em sốt bao nhiêu độ đi?”
     Đo thân nhiệt xong, 38 độ C.
     Bác sĩ nhíu chặt chân mày: “Chắc là bị truyền nhiễm rồi đây.”
     Vương Thần vui mừng ra mặt, vội nói: “Bác sĩ, thầy xem tình trạng em thế này có cần phải cách ly hay không?”
     Bác sĩ gật đầu. Lần đầu tiên Vương Thần thấy có cảm tình với bác sĩ. 
     Cậu ấy vội vã theo bác sĩ đến phòng cách ly, nhưng chỉ thấy một chiếc giường trống không.
     Cậu liền hỏi: “Người bị cách ly hôm qua đâu rồi ạ?”
     Bác sĩ ngơ ngác nói: “Cậu không biết sao? Nam nữ cách ly riêng mà.”
     “Ha ha ha ha!” Nghe kể đến đây, tôi không nhịn được cười phá lên.
     Vương Thần lườm tôi rồi nói: “Làm sao tớ biết nam nữ phải cách ly riêng chứ?!”
     Lần này thì hay rồi, đến cả cơ hội mượn điện thoại bạn cùng phòng để gọi cho Điềm Thất cũng không có.
     Thời gian cách ly bảy ngày mà dài như bảy năm, cả ánh trăng bên ngoài cửa sổ cũng trở nên buồn tẻ.
     Thời gian cách ly kết thúc, Vương Thần chạy một mạch đến KTX nữ, kéo Điềm Thất đi trong ánh nhìn kỳ lạ của mọi người và tiếng mắng chửi của dì trông coi KTX.
     Hai người chạy đến một mái hiên gần đó, ngồi dưới mái hiên, Vương Thần muốn nói cho Điềm Thất biết những ngày qua mình đã nhớ cô ấy đến nhường nào, lo lắng biết bao, nhưng lời đến khóe miệng lại không cách nào thốt ra được.
     Cậu áy náy nói: “Đều là lỗi của anh.”
     Điềm Thất mỉm cười: “Em cũng không đúng, thấy không khỏe thì không nên gắng gượng.”
     Hai người ngắm mặt trời lặn rồi lại ngắm trăng lên, Điềm Thất thấy hơi mệt nên dựa vào Vương Thần, Vương Thần dang tay ôm chặt Điềm Thất. Khoảnh khắc ấy, cậu nghĩ, không cần nói gì cả, chắc chắn cô ấy sẽ hiểu.
     Thậm chí cậu còn nghĩ, ngay vào lúc này, chắc chắn pháo hoa đang nở rộ ở một nơi nào đó trên thế giới, pháo hoa ấy vì họ mà đốt lên.

     

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN