Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!
Phần 1-5
Năm ba đại học, có một hôm, Vương Thần nói với Điềm Thất rằng có niềm vui bất ngờ muốn dành tặng cô.
Điềm Thất chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Vương Thần kéo đi.
Khi đến dưới một tòa nhà, Điềm Thất cuối cùng cũng cất tiếng hỏi: “Anh muốn cho em bất ngờ gì vậy?”
Vương Thần buông tay, chỉ lên tòa nhà rồi nói: “Anh đã thuê một căn hộ, chúng ta sống chung đi!?”
Điềm Thất sững sờ, hoàn toàn không ngờ lại là niềm vui bất ngờ như thế này.
Vương Thần nói: “Anh muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên em.”
Điềm Thất vốn còn đang do dự, thấy ánh mắt kia của Vương Thần liền lập tức “đầu hàng”, gật đầu thật mạnh.
Hai người bắt đầu sắm sửa cho căn hộ mới, cùng đến trung tâm mua sắm tìm mua đồ gia dụng.
Căn hộ giản dị dần dần trở nên có sức sống hơn.
Buổi tối dọn nhà đầu tiên, Điềm Thất nói: “Em cũng có một niềm vui bất ngờ cho anh.”
Vương Thần thắc mắc: “Niềm vui bất ngờ gì vậy? Có lớn như niềm vui bất ngờ anh tặng em không?”
Điềm Thất mím môi, lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra, là bức tranh hôm họ gặp nhau lần đầu tiên.
Hai mắt Vương Thần mở lớn: “Đến bây giờ em vẫn giữ tờ giấy này sao?”
Điềm Thất gật đầu.
Vương Thần ôm chặt lấy Điềm Thất, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Tháng ngày sống chung bình lặng như nước, hai người ngày ngày ngồi xe đến trường, rồi lại cùng nhau về nhà.
Một ngày nọ, đúng lúc thời tiết Hợp Phì rất đẹp, Vương Thần nói: “Điềm Thất, hay là chúng ta ra công viên đi dạo đi.”
Điềm Thất tỏ vẻ khó xử nói: “Tuần này em có hẹn với mẹ rồi, phải về thăm mẹ, vé xe buổi chiều cũng đã mua rồi.”
Vương Thần nói: “Lúc nào về thăm mẹ cũng được mà. Trời hôm nay đẹp thế này, em đi cùng anh đi.”
Điềm Thất vừa nói “Nhưng…”, Vương Thần đã dứt khoát kéo tay cô ra khỏi cửa.
Năm thứ tư đại học, đã đến lúc hai người phải đưa ra quyết định: Sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu?
Vương Thần muốn đến Nam Kinh, từ nhỏ cậu đã có tình cảm đặc biệt với thành phố này, cũng từng nói với Điềm Thất rất nhiều lần.
Điềm Thất muốn ở lại hợp Phì, vì họ đều là người An Huy, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn ở đây.
Hai người chưa từng nghĩ đến chuyện đáp án của họ sẽ khác nhau. Bầu không khí bỗng chốc rơi vào im lặng.
Điềm Thất là người thỏa hiệp trước: “Vậy thì chúng ta tách ra thi công chức. Em thi ở Hợp Phì, anh thi ở Nam Kinh, dù sao cũng cách nhau không xa. Đợi bao giờ ổn định, chúng ta sẽ suy nghĩ xem nên định cư ở đâu.”
Vương Thần quyết không nhượng bộ nói: “Em theo anh đến Nam Kinh đi. Anh muốn em ở bên cạnh, chúng ta cùng thi công chức ở Nam Kinh.”
Điềm Thất mím môi lắc đầu: “Không được đâu. Anh biết sức khỏe mẹ em gần đây không tốt mà.”
Điềm Thất ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu thật sự không được thì anh đợi em, vài năm nữa tình hình trong nhà khá hơn, em sẽ chuyển đến Nam Kinh tìm anh.”
Vương Thần hoang mang: “Nhưng mấy năm nay em luôn ở bên cạnh anh, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì chứ.”
Trong suốt ba năm yêu nhau, đây là lần đầu tiên họ bất đồng ý kiến.
Vương Thần vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nghĩ rằng chỉ cần cậu nói một câu, Điềm Thất sẽ đi theo cậu, giống như mỗi một ngày, mỗi một quyết định lúc trước.
Cậu nghĩ rằng tình yêu chính là như vậy. Hai người giống như một phần trong máu thịt của nhau, cô ấy sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu.
Họ đều buồn bã vì chuyện này.
Họ không tranh cãi, tình cảm vẫn mặn nồng như ngày đầu tiên, chỉ là mỗi lần nhắc đến chuyện này, cả hai đều im lặng.
Rốt cuộc không thể tiếp tục kéo dài được nữa, mây đen cuối cùng cũng phải thành mưa rơi, chủ đề này không thể tiếp tục tránh né, đã đến lúc phải lên kế hoạch.
Điềm Thất hỏi Vương Thần: “Có thể vì em mà ở lại không?”
Cậu ấy không lên tiếng.
Điềm Thất lại nói: “Nói anh bằng lòng vì em mà ở lại có được không?”
Vương Thần vẫn chìm trong im lặng.
Điềm Thất tiếp lời: “Vậy anh nói đi, nói anh tới Nam Kinh rồi sẽ quay trở về đi.”
Vương Thần lắc đầu.
Lần đầu tiên Điềm Thất bật khóc ngay trước mặt Vương Thần.
Hôm đó là lễ Tình nhân.
Điềm Thất nói mình không mừng lễ Tình nhân, vì đó là lễ Tình nhân, không phải lễ người thương, lễ người yêu. Cô ấy không phải tình nhân của Vương Thần nên không muốn ăn mừng.
Trước khi ra khỏi cửa, Vương Thần đã nói với Điền Thất: “Hôm nay là lễ Tình nhân, dù sao em cũng không thích ăn mừng, anh ra ngoài hít thở không khí một chút. Chúng ta hãy bình tĩnh suy nghĩ lại nhé?”
Thế nhưng, Vương Thần chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ thỏa hiệp.
Cậu tháo pin điện thoại của mình ra, đến nhà một người anh em ở nhờ một đêm.
Cậu nghĩ, mình chỉ là đang thúc ép cô ấy. Trong suy nghĩ của cậu, chỉ cần hai người ở cùng nhau, dù có sống ở đâu cũng như vậy.
Vương Thần nghĩ, mình đã nắm chắc phần thắng.
Lúc bấy giờ, cậu còn chưa nhận ra, bản thân tự cho rằng mình chín chắn nhưng thật sự lại trẻ con biết bao.
Hôm sau, khi cậu mở máy muốn gọi cho Điềm Thất, Điềm Thất đã tắt máy.
Trong phút chốc, cậu chẳng còn nghe âm thanh gì nữa. Người anh em hỏi cậu có chuyện gì nhưng cậu không cách nào đáp lại được.
Lần đầu tiên trong lòng cậu có dự cảm không lành, tim như bị thứ gì đó đè nặng, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.
Sau khi lấy lại tinh thần, áo khoác cũng không kịp mang, Vương Thần mặc nguyên áo ngủ lao thẳng về nhà của hai người.
Trong nhà không có ai.
Vương Thần lấy điện thoại ra, gọi cho từng người bạn một, cuối cùng cũng liên lạc được với Điềm Thất thông qua một người bạn của cô.
Vương Thần nói: “Điềm Thất, em về nhà đi có được không?”
Điềm Thất buồn bã hỏi lại: “Anh hiểu tâm trạng của em lúc không liên lạc được với anh rồi chứ?”
Vương Thần lại nói: “Đừng gây chuyện nữa mà.”
Điềm Thất nói không nên lời, bật cười đầy bất lực: “Đến bây giờ anh vẫn nghĩ rằng em đang gây chuyện đúng không? Vương Thần, anh nghe cho rõ đây! Chúng ta chia tay đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!