Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi! - Phần 2-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
787


Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!


Phần 2-2


     Nguyên nhân Dương Tiểu Mao đột nhiên muốn học nhiếp ảnh là vì cô muốn lưu lại những gì mình nhìn thấy mỗi ngày cho lão Lý xem.
     Năm đó, vào chuyến du lịch tốt nghiệp của lão Lý, họ đã đến Hạ Môn chơi. Tiểu Mao nhỏ hơn lão Lý ba tuổi, cách quãng thời gian tốt nghiệp đại học vẫn còn rất xa.
     Có một đêm mất ngủ, chúng tôi lên nhóm chat trò chuyện với nhau.
     Lão Trần nói: “Tiểu Mao này, yêu xa nguy hiểm lắm đấy. Em nhìn lão Lư đi, cũng vì quanh năm ở nước ngoài nên chuyện yêu đương trước nay đều chẳng đi đến đâu cả.”
     Tôi nói: “Tiểu Mao à, yêu xa nguy hiểm lắm. Em nhìn Bánh Bao đi, cũng vì quanh năm lang bạt nên những người cậu ấy thích đều chia tay với cậu ấy đấy.”
     Bánh Bao nói: “Tiểu Mao à, yêu xa nguy hiểm lắm đấy… Đợi đã, lão Lư, tớ chia tay là vì quanh năm lang bạt sao?”
     Lão Lý vội cắt ngang: “Này này này, mấy người đừng có nói linh tinh.”
     Thấy Tiểu Mao nãy giờ không lên tiếng, lão Lý vội nói:”Không sao đâu, bây giờ công nghệ phát triển lắm, em chụp lại cuộc sống hằng ngày cho anh xem chẳng phải cũng giống như chúng ta được ngày ngày bên nhau sao?”
     Có thể lão Lý chỉ thuận miệng nói chơi thôi, nhưng Tiểu Mao lại lẳng lặng vác máy ảnh lên, bắt đầu đi khắp mọi ngóc ngách ở Thượng Hải mà hai người từng cùng nhau đến.
     Nửa năm trôi qua, mùa đông đã đến, năm đó Thượng Hải có một trận tuyết lớn.
     Tiểu MAo chạy ra khỏi nhà, đứng giữa màn tuyết không ngừng chụp hình, nhảy nhót hệt như một đứa trẻ.
     Lão Lý thấy ảnh chụp liền gọi điện cho Tiểu Mao, cười ha hả nói: “Tiểu Mao, em chụp thế nào mà nhìn giống như gàu trên đầu thế kia?”
     Tiểu MAo đáp lại: “Anh chê em chụp xấu, vậy anh về đây, về đây đi.”
     Hai ngày sau, Lão Lý lén bay từ Bắc Kinh về Thượng Hải, Tiểu Mao vui đến mức gọi cả nhóm chúng tôi đến, cùng nhau ăn một bữa lẩu.

     Trên đường về, tuyết lại bắt đầu rơi, Tiểu Mao đột nhiên quỳ một chân xuống, nói: “Lão Lý, tương lai anh có bằng lòng cưới em không?”
     Lão Lý mừng rỡ nói: “Tiểu Mao, em làm sao thế?”
     Tiểu Mao sốt ruột: “Anh kệ em làm sao đi, chỉ cần anh nói bằng lòng hay không  bằng lòng thôi.”
     Lão Lý đáp lại: “Tất nhiên là được rồi.”
     Tiểu Mao vui mừng khôn xiết: “Tốt quá, lần này xem anh chạy sao cho thoát.”
     Bánh Bao giành lấy chiếc máy ảnh trong tay Tiểu Mao, chạy vòng quanh hai người họ, không ngừng quay lại cảnh tượng này.
     Tiểu Mao cười nói: “Bánh Bao, anh chạy vòng vòng như thế không mệt hả?”
     Cậu ta nằm trên mặt đất thở hổn hển: “Em thì hiểu cái gì, đây gọi là nghệ thuật chụp ảnh!”
     Rồi cậu ta nói tiếp: “Lão Lý à, tớ đã dùng thủ pháp điện ảnh để quay lại cảnh này rồi, cậu hết đường chối nhé.”
     Lão Lý cười ha ha, nắm tay Tiểu Mao nói: “không có chuyện đó đâu.”
     Tôi và lão Trần đứng một bên nhìn, cậu ấy đột nhiên lên tiếng như vừa hạ quyết tâm: “Tớ muốn đi Nam Kinh.”
     Tôi hỏi: “Đi Nam Kinh làm gì?”
     Lão Trần đáp: “Theo đuổi Đại Đinh!”
     Tôi nhớ rõ đó là năm 2011.
     Chúng tôi nước mắt lưng tròng, dẫu một mình mà như có thiên binh vạn mã trong tay, sống trong nhiệt huyết hừng hực.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN