Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!
Phần 2: Từ Biệt Là Khi Nhìn Thấy Điều Tốt Đẹp Nhưng Chẳng Thể Nói Cùng Bạn Nữa
Hành lang nhuốm màu hoàng hôn, mùa đông bị trận tuyết lớn đánh thức, nỗi nhớ cất giấu trong bản nhạc, nhưng lại tìm không được người để sẻ chia.
BGM: “Thế nào?” – Đới Bội Ni
1.
Dương Tiểu Mao là một nhiếp ảnh gia đại tài.
Năm đó, khi vẫn còn là một nhiếp ảnh gia gà mờ, cô ấy thường hay xách chiếc máy ảnh, ngây ngô đi thử nghiệm khắp nơi.
Có một lần, chúng tôi đến Hạ Môn chơi, cô xung phong nhận làm người chụp ảnh, bạn trai Lý Thành của cô trở thành người mẫu không lương.
Thời tiết hôm ấy rất đẹp, Tiểu Mao nói: “anh đứng lên trên tảng đá đó đi, nào nào, giả vờ như người trong lòng của anh đang đi từ hướng chếch 45 độ phía bên trái đến. Nhìn về phía đó đi.”
Lão Lý dở khóc dở cười: “Người anh yêu không phải đang đứng trước ngay trước mặt đó sao, em bảo anh nhìn về bên trái kiểu gì?”
Tiểu Mao liền nói: “Anh đừng có giở trò đó. Vì nghệ thuật, em đành chấp nhận người yêu của anh trong một phút này không phải em đấy.”
Chúng tôi ở bên cạnh đều trợn mắt ngạc nhiên.
Điều khiến người ta sửng sốt hơn nữa là, dương Tiểu Mao đang yên đang lành đột nhiên xoạc chân xuống. Chúng tôi kinh hãi hỏi: “Tiểu Mao… chân em có đau không?”
Tiểu Mao lườm chúng tôi: “Các anh thì hiểu gì chứ. Đây gọi là góc độ chụp ảnh!”
Sau đó, chúng tôi cùng xem lại ảnh chụp, tôi nheo mắt nhìn một hồi lâu, ngờ ngợ hỏi: “Tiểu Mao, lão Lý ở chỗ nào trong tấm hình này vậy?”
Tiểu Mao chỉ chỉ góc phải tấm hình rồi nói: “Không phải ở ngay đây sao?”
Tôi nhìn chăm chú, cuối cùng cũng nhận ra lão Lý từ ba sợi tóc đang “thoát ly” khỏi lực hút Trái Đất.
Tôi lập tức phục Dương Tiểu Mao sát đất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!