Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng - Chương 25: Em đã từng yêu cậu và mãi mãi vẫn yêu cậu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Đừng gọi tao là cậu chủ, gọi tao là chồng


Chương 25: Em đã từng yêu cậu và mãi mãi vẫn yêu cậu!


Ngỡ như đêm mùa đông thoáng nghe gió lạnh
Ngỡ như trong vòng tay mãi không cách xa
Có hay chăng tình ai với ai trễ hẹn
Đám lá khô theo gió xa xăm mùa đông….

Hôm nay Khắc Lâm cho cô nghỉ ở nhà vì cô vừa ra viện hôm qua, được nghỉ ngơi nhưng cô vẫn dậy rất sớm, anh Lâm vẫn chưa về, trong lòng cô có chút lo lắng, từ lúc đi du học về, chưa hôm nào là cậu vắng nhà cả!

Cô đâu biết rằng, Khắc Lâm đã đến công ty làm việc, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, dự án trong công ty sẽ được thống nhất vào chiều nay nhưng chỉ có điều, công ty hôm nay vắng Phương Châu! Trong căn phòng trống vắng, chỉ còn mình cô nằm đó, cả người ê ẩm…đêm đầu tiên của cô đã trao cho Khắc Lâm! Vội chồm dậy, mặc quần áo xong xuôi, Phương Châu liền đến công ty ngay.

Hoàng Khải Trân ở nhà, phụ giúp chị Tơi và các bác trong nhà mọi việc, đang tưới hoa, cô nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ, mở máy lên nghe, là một giọng nói vừa lạ lại vừa quen

“ Khải Trân, chị muốn gặp em có được không?”

“ Chị Uyển Nhược? Chị muốn gặp tôi có chuyện gì?” Khải Trân cau mày, Uyển Nhược tìm cô có việc gì cơ chứ?

“ Chị có chuyện quan trọng muốn nói với em! Hẹn em chiều nay nhé!”

“ Hmmm…được! Hẹn chị tại quán X!” Hoàng Khải Trân cúp máy, xem ra Uyển Nhược tìm đến cô nhất định có chuyện quan trọng! Cô tiếp tục làm việc nhà, quay sang trò chuyện với chị Tơi.

Ánh chiều tà dần dần chiếu xuống, trong quán X, Khải Trân đang ngồi với một người con gái quý phái – Uyển Nhược.

“ Trân à, chị mong em hiểu cho chị, à không mà là cho anh Phong mới đúng!”

“ Vâng, chị cứ nói đi ạ!”

“ Phu nhân Triệu có nói với chị là Hoàng Phong không thể đến với em, Triệu tộc không thể để thiếu gia đến với một người hèn hạ như kiểu người hầu kẻ hạ được, em hiểu chứ?” Uyển Nhược chống tay lên cằm chờ phản ứng từ cô

“ Em với cậu Phong…có tình cảm gì đâu ạ?”

“ Nhưng chị thấy là có đấy!”

“…” Hoàng Khải Trân im lặng không nói gì, cô thật ra có tình cảm với cậu, rất có tình cảm! Cô yêu thầm cậu từng ấy thời gian, có lẽ…cậu sẽ không bao giờ hồi đáp.

“ Nghe chị, phu nhân Triệu không thích như vậy đâu, em cũng thấy rồi đấy, anh Phong rất là yêu thương chị, bọn chị…đã trao cho nhau rồi!”
Trao cho nhau? Là trao cái gì? Khải Trân ngờ ngợ…hóa ra, từ trước tới nay, một chút để ý đến cô cậu Phong cũng không có…Cậu với cô, mãi mãi chẳng thể đến được với nhau!

“ Vâng! Chào chị, tôi xin phép về trước!” Hoàng Khải Trân đứng dậy, cảm giác lúc này trong cô bùi ngùi đến lạ.

“Hãy để cho những tình cảm chân thành, trong sáng của em dành cho cậu được tồn tại như nhứng kỉ niệm đẹp đẽ của hai chúng mình cậu nhé, em sẽ nghĩ về cậu như một người bạn, một người anh lớn…Em vẫn muốn nói rằng…em đã từng yêu cậu và bây giờ vẫn thế, mãi mãi là như thế. Thời gian ơi xin trở lại, trái đất ơi quay ngược vòng đi, cho tôi thấy được ngày xưa ấy, một quá khứ thật tuyệt vời…Qúa khứ luôn hiện về đầy ắp hình bóng ai, quá khứ luôn tràn về như nước lũ tràn bờ của dòng sông vồn vã mùa hè…”

Nỗi đau khổ của con người thì muôn hình muôn vẻ nhưng nước mắt cũng mặn như nhau…Hoàng Khải Trân bỗng lịm đi như một con cá nhỏ từ lúc nào không hay…một màn đen bao trùm cả tâm trí cô. Uyển Nhược nhếch miệng, lên xe trở về công ty.

Chiều nay Rosa và Sunshine sẽ thống nhất dự án tại phòng họp của Sunshine, do Khải Trân ở nhà nên người đi cùng Khắc Lâm là Phương Châu…Hai người hôm nay có chút ngại ngùng, tối hôm qua…Phương Châu nghĩ đến bỗng nhiên mặt cô đỏ như cà chua chín, tên Khắc Lâm đúng là siêu đáng ghét, làm cô ra nông nỗi đấy còn bỏ cô ở một mình, đi đến công ty trước, đáng ghét! Đáng ghét!

Ở đâu đó có một cuộc điện thoại…

“ Uyển tiểu thư, có chuyện gì, chuyện gì?”

“ Tôi có quà cho ông đây Mặc Dực, hahaha, lần này là hàng ngon đấy nhé! Gía lại rẻ hơn mọi lần hai phần ba!”

Đầu dây bên kia bỗng có tiếng ho khụ khụ như bị sặc nước.

“ Uyển cô nương cứ đùa, hàng dởm chứ gì? Có đời nào hàng ngon mà giá lại thảo mai như thế, hahaha!”

“ Tôi nói cho ông biết nó là hàng hiếm đấy, cả hai phó tổng của Rosa và Sunshine phải thèm khát!”

“ Được! Được! Một lúc nữa hàng về tôi sẽ xem xét!”

Uyển Nhược cúp máy, tâm trạng cô mãn nguyện biết mấy, vậy là đã tống cổ được Hoàng Khải Trân…Hoàng Phong, anh là của em!

BỤP!

Bàn tay ai đó chợt vỗ mạnh vào vai Uyển Nhược

“ Làm cái gì mà lén lén lút lút?” Phương Châu dữ dằn

“ Tôi làm gì thì liên quan đến cô? Tránh ra!” Uyển Nhược đi về phía phòng họp, để Phương Châu ở lại với vẻ mặt suy tư. “Hàng hiếm? Cả hai phó tổng của Rosa và Sunshine phải thèm khát?” Nghĩ nôm na ra, chẳng phải là Khải Trân sao? Cô ta đã làm gì Khải Trân? Phương Châu lo lắng liền lấy điện thoại ra gọi cho Khải Trân, toàn là những tiếng tút dài làm cho cô càng thêm phần lo lắng! Khải Trân chắc chắn đã có chuyện gì rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN