Đừng Khóc Nhé Em - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
347


Đừng Khóc Nhé Em


Phần 16


Thế nhưng Hạnh vẫn tự biết chị hiện tại vẫn đang là người phụ nữ đã có gia đình,bàn tay rụt lại khỏi bàn tay Thái…
Ánh mắt Thái lúc này nhìn thẳng vào Hạnh…
-Tôi cám ơn vì những điều anh đã làm cho tôi,cũng cám ơn vì anh đã để ý đến tôi vì thực sự so với những cô gái ở đây tôi chẳng bằng một góc của họ…
-Thì sao?
-Tôi có chồng con rồi nên k thể vui đùa cùng với anh được,anh thông cảm thế nên…
-Tôi k có vui đùa,tôi luôn nghiêm túc với em…
-Dù là gì thì cũng k thể bắt đầu được nữa…tôi xin phép…
Hạnh quay đi Thái liền nói
-Lúc nào em cần tôi chỉ cần nói một tiếng dù ở đâu tôi cũng sẽ tới…
Hạnh quay lại lúc đó cả hai nhìn nhau,cô lúc này trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng trĩu tâm tư…cô quay vội đi khi thấy ánh mắt của Thái…
Trời đổ cơn mưa…tiếng hò reo của mọi người vẫn đang diễn ra,bữa tiệc vẫn vui vẻ chỉ có Thái ngồi giữa dàn mỹ nhân mà ánh mắt đầy nỗi buồn,tu hết ly rượu này đến ly rượu khác…Thái nhớ đến chuyện ngày xưa khi Hạnh nói
-Anh Sâu ơi mẹ em bảo sau này lớn phải ngoan hiền mới lấy được người tốt,lấy chồng là gì hả anh sâu…
-Là hai người đến sống với nhau đến già,đến khi tóc bạc đi ấy…
-Vậy em lấy anh sâu nhé,anh sâu phải lấy em…
-Tất nhiên rồi …anh chỉ lấy em…anh hứa đấy
Thái cười nụ cười đầy hồn nhiên xoa đầu Hạnh…
Tại trại trẻ mồ côi
Thái bị vu cho tội ăn cắp,người quản lý đang cầm roi vụt vào Thái
-Mày dám lấy tiền của tao thì tao đập chết c.ha mày đấy nhớ chưa…
-Cô ơi cháu k có lấy
-K mày thì ai
Người phụ nữ đó tóm t.óc đá/nh Thái rất dã m.an …cô ta bỏ đói cậu bé tội nghiệp…
Lúc cậu đói khát nhất yếu ớt nhất thì Hạnh thò tay qua cánh cửa sổ…
-Anh sâu ơi em mang bánh cho anh này
Lúc này cậu nhóc 15 tuổi tóm vội chiếc bánh ăn ngấu nghiến…cô bé còn đưa thêm nước cho Thái
-Còn bánh không
-Em có cả cơm em mang đây rồi …anh ăn nhiều em có nhiều lắm…
Trở về viện mẹ Hạnh hỏi cô
-Ơ mẹ tưởng về quê
-Mẹ …con đột nhiên đau đầu quá cứ trời mưa dở dời này con lại đau buốt hết cả người ,con k muốn đi nữa mai con về sớm,bố thế nào hả mẹ
-ổn rồi vừa mới ngủ ,con cũng nghỉ đi ngày bé mày sốt co giật nên lớn có cái nhớ cái quên rồi hay đau đầu ,mua hoạt huyết dưỡng nào mà uống
-Sao con cứ cảm thấy con quên đi cái gì mẹ nhỉ…
-Cái gì mà bản thân quên đi tức là k muốn nghĩ tới nó nên k có gì phải bận tâm…
-Vậy ạ…
-Ly hôn giải quyết sớm cho xong dứt điểm ,k có luyến tiếc gì cái thằng đó nữa
-Con luyến tiếc gì đâu,lúc đầu cũng sốc nhưng sau này con cũng nghĩ lại có lẽ con và anh ta chẳng còn tình cảm từ lâu rồi…
-Thôi nghĩ nhiều mà làm gì cứ lo tập trung công việc của mình thôi …nó đã như thế thì sau này nghiệp báo đến sớm thôi…
Hạnh thở dài trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến Thái và ánh mắt của anh ta khi nhìn cô…
Hôm sau Hạnh nhìn thấy tấm biển tuyển nhân viên của một nhà hàng gần bệnh viện…cô dừng lại đọc thấy lương khá cao,cao hơn làm công nhân…cô nảy ý xin việc làm trên này rồi đón con gái lên khi ổn định…
Vừa thấy Hạnh vào xin việc gã quản lý nhà hàng liền đồng ý
-Ok em ạ,qua phỏng vấn e anh thấy e phù hợp với những tiêu chí mà anh đưa ra
-Dạ vâng rất mong được làm việc tại đây ạ
-Vậy bắt đầu từ thứ hai nhé
-Vâng…
Hạnh về nhà thu xếp rồi nói với con gái
-Mẹ đi làm cuối tuần mẹ về nhé
-Vâng mẹ đừng lo con ở nhà với bác được mà
-Ngoan lắm…
Hạnh vừa ra cửa thì gặp mẹ chồng cũ,cô cúi chào bà ta nói với
-Đừng có bám lấy thằng Hùng,kiện cáo nó cũng không quay về ở đâu…
Hạnh quay lại mỉm cười
-Bà yên tâm,tôi có chết cũng k quay về bên kẻ phản bội …còn tôi suốt 10 năm qua luôn như một con ở trong gia đình đó,thế nhưng tôi k oán trách thậm chí còn coi mọi người như ruột thịt nhưng đến sau cùng tôi mới nhận ra câu “ Khác máu tanh lòng” chỉ có ruột thật sự mới thật lòng với mình…
-Nói thì hay lắm nhưng hãy nhớ rằng cô sách dép cho vợ nó hiện tại…
Hạnh cười nhạt rồi bước đi,cô quyết tâm rời khỏi nơi đó để quên đi vết thương lòng vết thương do người mà cô hết lòng yêu thương…đó chính là Hùng…
Tại đà lạt…
Hùng cứ nghĩ mãi về Thái và cái cách anh ta nhìn Hạnh…máu ghen trong lòng hắn lại trỗi dậy…
“ Thằng đó rốt cuộc là gì của cô vậy Hạnh”…
Tại nhà hàng mà Hạnh định làm…
Tổ của bác sỹ Thái ăn trưa tại đó vì trong đội có bác sỹ sinh nhật…
Thục Anh ngồi cạnh cứ nói bên tai Thái
-Gã quản lý ở đây cứ nhìn em
Thái quay ra nhìn thì hắn nhìn đi chỗ khác
-Xinh thì để cho người ta chiêm ngưỡng chứ
-Nhìn kiểu bệnh hoạn ý,em cũng nghe nhiều bác sỹ nói về gã quản lý ở đây rồi…hắn cứ ghê ghê ý…toàn chủ động xin số thôi…
Thái bỏ ngoài tai cho đến khi anh ta thấy Hạnh đang mặc bộ đồ nhân viên và cúi chào gã quản lý,ánh mắt gã nhìn Hạnh có ý đồ rõ mồn một…
Hạnh quay sang thấy Thái,cô vội quay đi ánh mắt lảng tránh…Thục Anh nhìn thấy tất cả cô ta chắc chắn rằng
“ Anh Thái và cô ta có gì đó rất khó hiểu”…
Thục Anh liên tục sai Hạnh,cô ta khiến Hạnh quay như chong chóng,Hạnh vẫn cố gắng đáp ứng cho đến khi Thục Anh cố ý hất đổ ly nước cam trên bàn về phía Hạnh…cô ta còn quát
-Eo ôi nhân viên ở đây hậu đậu vậy…
Hạnh cúi đầu xin lỗi
-Xin lỗi tôi …
Hạnh lấy khăn phủi váy cho Thục Anh thì cô ta quát
-Thôi ngay cô làm bẩn thêm đấy có biết bao nhiêu chiếc váy này không?
-Tôi xin lỗi tôi k cố ý đâu ạ
-Gọi quản lý ra đây…
Thái đã cố nhẫn nhịn,anh ta tu hết ly rượu trên bàn rồi tóm lấy tay Thục Anh kéo ra ngoài…ngay trước mặt Hạnh…
Lúc này Hạnh đột nhiên thấy như mất hồn,mọi người lại vỗ tay
“ Bác sỹ Thái chấm Thục Anh rồi,quá đẹp đôi”…
Hạnh nắm chặt chiếc khăn trên tay…

Yêu thích: 1.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN