Đừng Khóc Nhé Em
Phần 17
Nếu như kí ức chỉ như là một cơn gió thoảng qua với ai đó thì với cậu bé 15 tuổi nó là cả một khoảng trời,là tất cả của cậu ấy…
Thái ánh mắt giận dữ nhìn về phía Thục Anh
-Em làm trò gì vậy,em đang cố tình trêu trọc một người đang thất thế hơn em,em nghĩ như vậy là hay à
-Cô ta cố tình làm vậy mà sao anh lại trách em ,chẳng lẽ anh thích cô ta ấy à…
-Em thừa biết cô ấy và anh có quen biết khác nào em đang sỉ nhục anh,nếu vì anh mà em làm như vậy thì dừng lại đi ,anh ghét nhất loại đàn bà sống luôn làm theo cảm hứng,k có chút động não nào cả…
Thái nói xong rồi rời đi,Thục Anh nghe Thái giận dữ lần đầu nói cô như vậy,cô ta càng khẳng định rằng Thái và Hạnh có gì đó rất đặc biệt…
Hạnh trở về làm việc gã quản lý khẽ chạm vào tay Hạnh
-Anh k trách em đâu cô khách đó cố ý ,có lẽ do Hạnh xinh đẹp hơn đó thôi…
-Do em vô ý k phải lỗi của khách đâu ạ
-Đẹp người lại đẹp nết anh quả k nhìn lầm người
Hạnh ngại ngần liền đi dọn dẹp cô rụt vội tay lại…gã quản lý vẫn nhìn Hạnh với ánh mắt đầy trìu mến…
Tối hôm đó sau khi tan làm ,Hạnh thuê được phòng trọ gần đó,cô lau dọn sạch sẽ hết cả tối ,đặt ảnh con gái lên bàn Hạnh nhìn con rồi mỉm cười…
Đúng lúc đó Hùng gọi cho cô,anh ta gọi liên tục dù cho Hạnh k muốn bắt máy …thì hắn nhắn tin
“ Mày đang ở cạnh thằng nào mà k dám nghe máy”
Hạnh đọc xong chán chẳng buồn trả lời,cô lại lóc cóc vào viện trông bố cho mẹ…đến hành lang thấy Thái đi đối diện,Hạnh định chào hỏi thì Thái đi thẳng bước qua cô…cô lúc này lại có cảm giác hụt hẫng…
Thế nhưng đi lướt qua nhau Thái vẫn quay lại nhìn bóng lưng Hạnh đi khuất…
Cô y tá xinh đẹp trợ lý của trưởng khoa đi tới
-Sếp bữa tiệc đêm nay bắt đầu rồi ạ
-Tốt lắm hắn đi mấy người
-Đi 5 người,tôi đã cho người quay hết lại cuộc thác lo.an đêm nay của tay chủ tịch thành phố hiện tại…hắn sẽ sớm về vườn thôi ạ…
-Cuộc tranh cử sắp diễn ra không còn thời gian nữa…chúng ta phải nhanh chóng đạt được vị trí trước khi quá muộn…
-Tất cả mọi chuyện tôi vẫn đang làm đúng kế hoạch của sếp…
-Vất vả cho cô rồi
-Việc em phải làm mà,sếp đi đâu bây giờ ạ
-Tôi phải đến một nơi cô đi cùng chứ
-Tất nhiên là được ạ…
Hoá ra Thái đến phòng trọ của Hạnh,biết Hạnh đăng trên nhóm tìm nhà gần bệnh viện Thái liền nhờ đến người mà anh từng giúp…
-Nghe nói chị cho thuê nhà chị còn phòng nào không?
-Tôi còn nhưng phòng toàn cao giá thôi bác sỹ ạ,riêng bác sỹ tôi chỉ lấy 2 triệu / phòng thôi…
-Tôi trả cả năm cho một cô gái,tháng nào chị cũng cứ thu tiền bình thường cho tôi,lấy 500/ tháng thôi
-À vâng vậy tôi còn một phòng chỉ có điều cửa sổ đang bị vênh k đóng được,phải mấy hnua ông xã tôi về mới sang sửa được
-Cái đó c k cần lo…tôi sẽ lo chuyện đó chỉ cần chị giữ kín chuyện là được…
-Bác sỹ yên tâm bác sỹ cứu con trai tôi,cả đời tôi còn chưa trả hết nợ với bác sỹ…
Thái đứng trong phòng trọ của Hạnh…thấy cô chỉ có vẻn vẹn mấy bộ quần áo để trong chiếc balo đã cũ,chỉ có 1 đôi dép và 1 đôi giày duy nhất để ở góc nhà…thấy chiếc quần của cô phơi ở cửa đã cũ đến bạc cả đi…Thái thở dài
-Cô ấy hẳn là đã sống rất vất vả
-Đồ của cô ấy quá đơn giản sếp ah,k có chút dưỡng da nào nữa luôn ấy…chỉ có duy nhất mấy bộ đồ này thôi…
-Giá như tôi trở về sớm hơn có lẽ cuộc đời Hạnh sẽ k đến mức như vậy…cô ấy đã chờ chồng 10 năm thật sự tôi ghen tị với hắn,giá như Hạnh chờ tôi như vậy thì chuyện sẽ khác rồi…
-Cô ấy khi đó còn quá nhỏ thế nên có lẽ nhớ là điều rất mơ hồ…
-Dù sao thì nhờ có cô ấy tôi mới có ngày hôm nay,động lực để sống ở cái trại trẻ đó chính là Hạnh…
Thái cho người mang chăn đệm tới ,kê tủ gọn gàng…anh ta gấp từng bộ quần áo của Hạnh để vào tủ…đến khi nhấc chiếc áo l.ót của cô còn sờn cả lên vì cũ lúc này đột nhiên Thái nghẹn lại…anh ta cau mày…
Chiếc đèn ngủ ông sao chiếu lên trần nhà,cửa sổ cũng đã được sửa,phòng thơm tho sạch sẽ…tinh dầu bật lên thơm mát dịu cả căn phòng…con gấu to để trên giường cho Hạnh đỡ cảm thấy trống trải…
Đến khi cô trở về nhà thì thấy căn phòng hoàn toàn thay đổi,cô liền gọi cho chủ nhà…
-À cô cho người đến dọn cho sạch đồ của cháu kiểm tra xem nhé cô để gọn hết lên rồi…
-Vâng cháu cám ơn cô nhiều ạ…
Hạnh nằm lên chú gấu vẻ thích thú vươn vai nhìn lên trần nhà rồi mỉm cười mắt nhắm xuống…
Thái bên ngoài nhìn ánh đèn tắt…anh ta đứng ngay bên cửa ,sát cửa sổ nơi Hạnh đang nằm rồi huýt sáo và hát
“ Gặp được nhau chút thôi
Mây mù cũng đẹp như nắng…thu
Rồi giông tố xoá tan
Tên gọi của anh trong trái tim người
Chẳng nhớ thương
chẳng vấn vương xa về hai hướng…
Phía xa vời có anh đang chờ
Đến giữa đường thấy em hững hờ”…
Cô trợ lý của Thái liền tự nhủ khi chờ sếp trên xe,nhìn sếp thật sự chung tình và yêu hết lòng …cô cũng mỉm cười vui thay cho cô gái tên Hạnh…
Tại Sài Gòn
Hùng đã chuyển lên sài gòn sinh sống ,anh ta có tiền có công ty nên đàn bà theo bám không thiếu,hắn cũng vẫn lén lút qua lại với một cô người mẫu ảnh,cả hai vào khách sạn…
Hùng vừa mới nằm lên cô ta thì cô ta đã khẽ kê.u rê/n khiếp Hùng đột nhiên khựng lại
-Anh chưa hề chạm vào em ,có cần diễn sâu như vậy không?
-Anh nói gì vậy,em đang hưng p..hấn nên mới vậy
-Thật sự anh thấy k ổn…khi khác mình gặp nhau vậy…
Hùng hừng hực rời khỏi đó,trong đầu anh ta lúc này chỉ nghĩ đến Hạnh…anh ta đi thẳng ra sân bay đặt vé để bay tới Hà Nội…
Hùng mở lại dòng tin nhắn mà Hạnh đọc xong không trả lời hắn lầm bầm “ Tôi sẽ cho cô biết thế nào là không trả lời”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!