Đừng Khóc Nhé Em
Phần 37
Ngoài trời mưa rơi tháng sáu trong lòng rướm máu…những hoang tàn nỗi đau…muốn cùng đi đến khi biệt ly…mà tình nào đâu mấy khi…
Lời hát cứ văng vẳng đâu đó trong cơn mưa tháng sáu…tháng sáu đã ôm trọn lấy nỗi đau của kí ức và hiện tại trong lòng Hạnh và Thái…
Thục Anh đang bơm thuốc vào chai truyền của Hạnh…y tá của khoa đó phát hiện liền dùng điện thoại quay lại hành động của Thục Anh…
Sau đó khi Thục Anh rời đi cô y tá đó đem chuyện nói với trưởng khoa…
-Em nói thật sao
-Dạ vâng bác sỹ Thục Anh của khoa chấn thương chỉnh hình đã bơm gì đó vào chai thuốc này,chai này của bệnh nhân Hoàng Thị Hạnh là bạn gái của bác sỹ Thái …
-Chuyện này k dc nói cho ai hết,video này tuyệt đối k dc để lộ sẽ gây ra chuyện lớn…anh sẽ tự giải quyết
-Dạ vâng…
Vị trưởng khoa này lại chơi rất thân với Thái nên anh ta liền đem chuyện nói
-Alo cậu rảnh không,tôi đang có chuyện gấp muốn nói
-Có tôi đang ở viện đây…
Tại Sài Gòn…
Trong quán bar Hùng cùng vài người chơi cùng thác loạn cùng những cô gái mặc bikini trong quán đang cùng nhau uống rượu…
Đột nhiên Hùng ngồi yên lặng khiến bạn anh ta hỏi
-Sao thế hnay cứ lầm lỳ vậy,các em k tiếp đón bạn anh tốt à
Cô gái ngồi lên lòng Hùng xoa ngực anh ta
-Anh sao zậy,em làm anh vui nhé
Cô ta cúi xuống kéo khoá quần của Hùng thì anh ta quát
-Thôi…đã bảo thôi…
-Ơ hay là mình đi chỗ khác
-Tránh ra…
Hùng đi ra bên ngoài hút thuốc rồi xem lại trên zalo những khoảnh khắc mà Hạnh gửi …video hiện lên ngày gần tết Hạnh và con gái đi mua cây đào cho gia đình…Hạnh quay
“ Anh à,em chọn cây này được không,đẹp nhỉ,tết này về sớm mà ngắm cây em chọn đấy nhé”
Hạnh quay con gái đang dơ những bông hoa đẹp trên tay
“ Bố ơi bố màu hoà này đẹp đúng không ạ”
Đột nhiên xem lại những video đó Hùng bỏ thuốc lá ra châm rồi tay run run ,anh ta đột nhiên thấy nhớ nhà,nhớ gia đình,nhỡ bữa cơm nghèo ngày tết,nghèo nhưng đầm ấm vui vẻ ngập tràn tiếng cười…
Tại bệnh viện…
Trưởng khoa cho Thái xem đoạn video
-Tôi đã cho kiểm tra trong lọ truyền dịch có chứa cyanide …( chất độc)
-Cô ta điên rồi,sao có thể dám
-Chuyện này tôi nghĩ k phải chuyện nhỏ,cậu nên ngăn chặn triệt để,bác sỹ Thục Anh làm vậy chắc hẳn có nguyên nhân…
-Chuyện này đừng nói cho ai cả,tôi sẽ xử lý êm đẹp
-Ok tôi hiểu …
Thái thay đổi sắc mặt khi bước ra ngoài cửa ,anh ta gọi cho Thục Anh…
-Anh muốn gặp em
-Anh đang ở đâu
-Anh chờ em ở cổng viện…
Hạnh nghe thấy Linh cô bạn cùng quê gọi hỏi thăm sau khi biết cô nằm viện
-Tao đến rồi đây
-Trời đã bảo k phải đến rồi ,tâm sự thôi mà k phải để bà đến đâu
-Nói thế chứ k đến sao được,suýt suy tim thì k nặng thì bao giờ mới là nặng…
-Tôi đi được đây này,trong này chưa đến giờ họ k cho vào ý
-Thế ra cổng đón đi,ra làm cốc nước thấy bạn xong là tôi về
-Ừm vậy tôi ra
Thục Anh thay váy rồi tô son môi thật đậm hí hửng đi ra ngoài,ra tới bên cửa viện thấy Thái đi xuống xe mở cửa
-Em lên xe đi
-Dạ vâng
Đúng lúc đó Hạnh đi ra cổng thấy Thái chở Thục Anh đi,cô đột nhiên lại cảm thấy đau tim…bám vội vào tay bạn
-Sao thế
-K sao…chỉ hơi choáng thôi…k sao…
Hạnh vẫn cố nhìn xe Thái đi khuất…ánh mắt cô đượm buồn…
Trên xe Thục Anh cứ nhìn gương mặt đầy lãng từ của Thái mà cô ta cứ lặng mê đắm đuối ngắm nhìn…
Thái phóng xe rất nhanh ra đến ngoại ô đi tới một căn nhà sâu trong rừng…
-Anh đưa em đi đâu vậy
-Đến nơi chỉ có hai chúng ta…
Thục Anh đến nơi thì thấy có bàn ăn sẵn sàng ,ánh nến lung linh bên những bông hoa hồng đỏ thắm…cô ta mừng rỡ…
Vừa ngồi xuống bàn Thái liền đưa tay về phía trước
-Em năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ
-Em 33 anh ạ
Thái mỉm cười nhếch môi tay rót rượu,anh ta bật nhạc du dương,căn nhà gỗ sâu trong rừng như một cái homestay thu nhỏ…
-Làm ly chứ
-Dạ vâng ,anh hỏi tuổi em để làm gì vậy…
-Để còn nhớ một số chuyện nhớ rằng em đã đẹp thế nào ở tuổi 33
Câu nói sởn gai ốc của Thái kèm hành động anh ta cứ đang mài dao vào chiếc đĩa nhìn rất đáng sợ…
Cô trợ lý của Kim của Thái trở về qua nhà thăm con ,chồng cô tay bế con rồi nói
-Có cách nào để em rời khỏi tổ chức đó không?
-Có…trừ khi em chết…còn sống phản bội tổ chức điều đó còn đáng sợ hơn là cái chết,anh cứ ở nhà chăm con thật tốt,đợt này sếp em cũng ít ra nước ngoài nên em sẽ có nhiều thời gian về thăm con…
-Nhiều của em là 3 tháng một lần phải không?
-Anh có thể bỏ em đi lấy vợ mới
-nếu làm được thì anh đã làm lâu rồi,anh thật sự muốn em chỉ là một cô gái bình thường,đáng sợ hơn sếp của em lại là sát thủ dã man nhất của tổ chức đó,anh rất sợ
-Anh sai rồi sếp em đúng là tàn nhẫn nhưng cũng lại là người rất tình cảm…thứ anh nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi…
-Vậy nếu anh ta lấy vợ thì sẽ thế nào?
-Anh ấy chỉ có thể yêu và chắc chắn sẽ k lấy vợ…tổ chức sẽ xử lý bất cứ cô gái nào cưới anh ấy…họ cho rằng đó là điểm yếu sẽ làm vật cản đường…thế nên chúng ta vẫn còn rất hạnh phúc còn sếp em mới là kẻ đáng thương …rất đáng thương…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!