Đừng Khóc Nhé Em
Phần 36
Kí ức của Hạnh có lẽ không nên nhớ về,Hạnh đã có kí ức đẹp trong đó có Thái nhưng cũng có những chuyện kinh hoàng trong kí ức đó…thế nên có lẽ cô k nhớ lại cũng là chuyện rất tốt…
Thái ngồi trên xe gục đầu xuống vô lăng,người đàn ông trải qua rất nhiều chuyện của cuộc đời đều không gục ngã vậy mà lại phải gục ngã vì chuyện của Hạnh…Thái hối hận vì đã không thể bảo vệ người mình yêu…
Tại bệnh viện
Cơn mưa tháng sáu rơi xuống,Hạnh đưa bàn tay ra khỏi cửa sổ…Hạnh nhớ lại lúc nãy anh trai gọi
-Nãy người yêu em về đây đấy
-Ai ạ
-Thái ấy,về thấy nói chuyện với mẹ rất lâu,anh lo có việc gì nên định gọi hỏi
-Đâu có gì đâu,anh ấy chắc có việc về qua đó nên chào hỏi thôi
-Giờ cậu ta là chủ tịch thành phố rồi thì lựa lời chứ nó thiếu gì gái,nó lại đẹp trai như vậy phải khéo đấy
-Anh nói gì vậy,em k có thói quen níu kéo ai cả ,đến chia tay bố Thỏ em cũng rất bình tĩnh vì đến lúc chia tay thì có cố cũng k thể níu kéo gì được cả …
-Em k được chủ quan đâu nhé,anh chỉ nhắc vậy thôi,em k tìm dc ai hoàn hảo hơn cậu ta đâu
Anh trai cúp máy,trở lại hiện tại
Hứng lấy những giọt mưa Hạnh thở dài
“ Chỉ vì quá hoàn hảo lại tỏ rõ tình cảm với em như vậy nên em mới sợ,sợ tất cả chỉ là giấc mơ”…
Thái mặc chiếc áo phông trắng quần bò jean lịch lãm,tay đeo chiếc đồng hồ trị giá tiền tỉ …anh ta đôi môi tái nhợt khi bước trên hành lang bệnh viện,tay Thái cầm bó hoa đi như kẻ mất hồn và nhớ lại lời mẹ Hạnh nó
“ Năm nó 10 tuổi ,có đứa nói anh Sâu là đứa trẻ mồ côi khi xưa hay chơi vs cái Hạnh ,nó nói anh Sâu về ở cái nhà kia kìa,thế là con bé tưởng thật nên đi tới đó,nhà đó đang xây có gã thợ xây trông ở đó ở lại nát rượu nên hắn đã giở trò khi con bé tới đó,hôm đó dân làng đổ sang xem hội bên làng bên nên làng k có ai,cô đi tìm thì đến đó thấy con bé nằm trên sàn k mảnh vải che thân,chồng cô tìm gã thợ xây nhưng k thấy hắn đã bỏ trốn luôn,con bé về sốt co giật rồi quên hẳn đi chuyện đó sau khi tỉnh,cô chú cũng nghĩ là ý trời k ai biết cả nên giấu từ đó đến nay”
Nghĩ tới đây khi đến cửa phòng bệnh của Hạnh thấy cô đang đưa tay hứng mưa ngoài cửa sổ ,Thái cố gắng tỏ ra là anh ta ổn nhưng khi thấy Hạnh hát vu vơ
“ Mưa tháng sáu,mưa buồn tháng sáu,em chờ tháng sáu,em đợi tháng sáu,em hờn tháng sáu,em giận tháng sáu,sao tình yêu em đau lòng như thế”…
Lời Hạnh hát vu vơ khi thấy loa phường bên ngoài đang phát bài hát…còn Thái liền quay lại tựa lưng vào cửa rồi ôm miệng,Thái cau mày cố để nước mắt k rơi nhưng nước mắt ở bên mắt trái của anh ta vẫn rơi xuống…nhỏ lên những cánh hoa …
Thái tự nhủ “ Cô ấy đến đó vì mình,mình chính là nguyên nhân khiến cô ấy bị xâm hại,anh xin lỗi anh đã chẳng thể làm gì cho em,anh đã hại em thật rồi”…
Trợ lý đi tới thấy Thái ngồi bên ngoài cửa thất thần còn Hạnh bên trong vẫn đang hồn nhiên đưa tay hứng mưa,cô trợ lý Kim đoán có điều chẳng lành…
Tại Sài Gòn
Bố mẹ Yến nói để Yến về ông bà chăm nhưng Hùng nhận
-Vợ con thì con chăm,cô ấy lấy con rồi con phải có trách nhiệm
Bố vợ Hùng thở dài
-Rồi sau cậu còn lấy vợ nữa,thằng cu bin giờ nó là người kế thừa của tôi nên tôi muốn nuôi nó
-K được cả vợ và con của con đều phải ở vs con,con chỉ nói vậy thôi ạ…
Mẹ vợ Hùng xoa tay con rể
-Con à vợ con k thể tỉnh lại được nữa,mẹ biết con suy sụp nhưng sự thật là như vậy…
-Con sẽ nuôi được vợ con con,con xin phép
Hùng đứng dậy ,anh ta quay đi mỉm cười rồi ra ngoài lên xe châm thuốc ,lái xe nói vs Hùng
-Sao rồi ông bà ý thế nào
-Vợ tôi được bao nhiêu tiền bảo hiểm nhỉ
-7 tỉ
-Ngon ,nếu đưa nó cho ông bà ý thì tôi chả dc cầm cái khỉ gì,7 tỉ có còn hơn k
-Vậy cứ nuôi cô ta thực vật thế k tốt đâu,tương lai cậu sẽ mịt mờ
-Ngu gì chỉ ít thời gian nữa thôi ,tôi sẽ về bắc đón vợ cả về còn cô ta phải về với bố mẹ chứ
-Hoá ra cậu tính vậy ,vẫn nhớ đến vợ cũ
-Nói thật là nó mới là người tôi yêu,chỉ là xa nhau quá lâu tình cảm bị lãng quên chứ nó rất tốt …nếu k phải con Yến ép nhiều còn lâu tôi mới bỏ…
-Nhưng cô ấy có bạn trai rồi hắn lên làm chủ tịch thành phố rồi
-Sao cơ từ khi nào
-Tuần nay rồi tôi thấy cậu bận chuyện của Yến nên chưa bảo
-Kinh thật chủ tịch thành phố,nó chắc chắn có thế lực nào đó hậu thuẫn,điều tra kĩ cho tôi…Hạnh ơi là Hạnh hoá ra em bỏ anh là vì nó giàu hơn anh à…em hơi nhầm đấy ,anh sẽ cho em thấy ai giàu hơn ai…
Ngồi đối diện nhau nhưng Hạnh thấy Thái k nói câu gì cứ lặng yên
-Anh sao vậy,anh mệt à
-À không,anh đang nghĩ vài việc thôi,chịu khó ở viện ít ngày cho hết hẳn bệnh,đừng tái phát nữa nếu k anh sẽ chết trước em đấy…
Câu nói của Thái khiến cho Hạnh thấy anh rất nghiêm túc…
-Anh bị đột quỵ thế nào rồi có thấy ổn hơn k?
-Anh rất ổn,Hạnh này khi nào em khoẻ chúng ta đi du lịch đi…anh có lẽ nên dành thời gian cho em nhiều hơn
-Anh nói gì vậy ,anh bận em hiểu mà…
-Anh yêu em
Đột nhiên Thái nói thẳng ra câu đó mà k hề ngần ngại…
-Hôm nay anh sao vậy…
Thái tựa đầu vào bụng Hạnh…
-Anh muốn ở bên em,từ nay đến khi anh nhắm mắt xuôi tay,anh chỉ muốn bên em…
Hạnh mỉm cười xoa tóc Thái còn Thái mắt đỏ lên khi ở trong lòng Hạnh,có lẽ Thái rất đau lòng khi nghĩ đến chuyện của Hạnh…nỗi đau giằng xé đến nỗi đôi mắt cũng tổn thương …
Thục Anh cô ta âm thầm bơm thuốc vào chai truyền sắp tới của Hạnh…một loại thuốc nào đó có vẻ như rất độc …
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!