Đừng Khóc Nhé Em
Phần 35
Tiếng các bác sỹ nói gàn Thái rằng Hạnh đã ngừng thở…Thái vẫn mặc kệ …Tuấn phó khoa kéo hẳn Thái ra
-Cô ấy chết rồi
-cậu thì biết gì tránh ra
Tuấn giữa tay Thái…
-Cô ấy k thể sống được,tim ngừng đập rồi
-K đâu cô ấy đang chờ tôi…cô ấy gọi tên tôi mà…
Thái quay lại rồi lảo đảo anh ta bị sốc tinh thần quá lớn…ánh mắt mờ đi…đột nhiên một y tá hô
“ Nhịp tim trở lại cô ấy sống rồi”
Thái lúc này ngã gục bên cạnh giường của Hạnh tay vẫn cố với về đó…
Trợ lý của Thái sau khi biết chuyện liền vội vã bay từ singapore về…về đến sân bay liền vội vã tới bệnh viện…
Hạnh bị tim từ nhỏ cô phát bệnh nên phải nằm viện điều trị…vừa mở mắt thấy cô trợ lý của Thái
-Hạnh tỉnh rồi à …
-Tôi bị làm sao vậy trợ lý Kim
-Cô bị suy tim,chắc có bệnh nền rồi nên nó tái phát ,bác sỹ cho phác đồ điều trị đây rồi…
-Tôi phát bệnh sao,hôm qua tôi k nhớ gì cả đau đầu thật
-Hạnh này,cô luôn quên đi những thứ quan trọng nhất,cái mà cô quên đi lại là cả kí ức của người khác đấy…
-Ý chị là em đã quên đi điều gì ạ
-Hôm qua anh Thái đã đột quỵ vì cô…khi tim cô ngừng đập anh ấy đã đột quỵ sau khi cấp cứu cho cô hết sức…
-Anh Thái đột quỵ ,anh ấy đang ở đâu chị
Hạnh bước chân xuống giường nhưng tay đang truyền và người yếu nên trợ lý gàn
-Anh ấy tỉnh cái đã phải đi làm rồi,mới nhậm chức công việc ngổn ngang giờ có ốm cũng k dc phép…
-Em lại nợ anh ấy rồi
-Em vốn dĩ nợ anh ấy nhiều điều ,sếp là người rất cô đơn cô k thể hiểu đâu ,tết ăn cơm 1 mình,lễ cũng một mình ,lúc nào cũng thui thủi 1 mình nên có cô trong nhà là thay đổi cả cuộc sống của anh ấy.Anh ấy vui lắm ấy,k phải vì anh ấy k yêu được ai mà anh ấy chỉ chờ cô gái mình yêu…yêu cố chấp đến mức ngu ngốc em ạ…
-Anh ấy chờ ai vậy chị…
-Ôi nói vậy mà em vẫn chưa hiểu,thôi nghỉ đi …
Thục Anh cứ nhớ lại cảnh đêm qua Thái hô hấp nhân tạo cho Hạnh…thấy rõ Thái khóc …rơi nước mắt…cô ta ôm đầu nói vs Tuấn
-Thật sự thì quá khó hiểu ,em k nghĩ anh ấy vì cô ta mà như vậy còn đột quỵ nữa chứ…
-Anh cảm giác họ quen nhau từ lâu rồi chứ k phải bây giờ đâu
-Lẽ nào là người yêu cũ
-K đúng anh biết anh ta ngày anh ta học bên Pháp cũng k yêu hay có qua lại vs ai ,về Việt Nam càng không?
-Vậy rốt cuộc cô ta là gì của anh ấy
-Là gì anh k rõ nhưng sau chuyện tối qua anh khẳng định cô ấy là người rất quan trọng với Thái…
-Em kệ,em k bỏ cuộc đâu…em k cam tâm…
Tại văn phòng chủ tịch
Thái trong chiếc áo sơ mi kẻ quần tây lịch lãm vẫn vuốt tóc gọn gàng sau biến cố đột quỵ đêm qua…
Khách là phó giám đốc công an bước vào
-Chào anh
-Chào giám đốc,hôm nay tới đây hẳn là có chuyện …
-Phải tôi tới để hỏi cậu một chuyện
-Tôi nghe
-Trong vụ tranh cử vừa rồi có kẻ đã chơi xấu tôi,nhằm hạ bệ uy tín của tôi,hạ bệ danh dự của tôi…
-Điều đó tôi cũng có nghe qua,nhưng chuyện này anh nói với tôi để làm gì?
-Tôi biết là cậu làm
Thái bật cười lớn
-Hình như anh đang hiểu lầm điều gì rồi…
-K thể sai,lão chủ tịch K nói hắn k hề động vào tôi ,hắn khẳng định danh dự của hắn vậy chỉ còn lại cậu
-Lời nói chưa xác thực vô căn cứ như vậy mà anh cũng có thể tin được…có ai đi g iết người lại khai là g iết người không,giờ nói gì chuyện cũng đã qua nhưng tôi k muốn nghe thấy mấy chuyện k hay và k liên quan đến tôi kiểu này nữa…
-Mày đừng nghĩ ngồi xong rồi là yên ,tao sẽ cho mày thấy cái giá của chiếc ghế đó …
Thái bình tĩnh ra ngồi vào chiếc ghế chủ tịch
-Phòng của tôi có camera,tôi có thể kiện anh vì tội đe doạ vu khống,nhưng tôi k rảnh đến mức đó,tôi rất bận ít nhất để ngồi được vào vị trí này phải có bản lĩnh…
-Được tao nhớ câu nói này
-Không tiễn…
Thái thấy hắn đi khỏi anh lại suy nghĩ về chuyện hôm qua ,Thái nhíu mày sâu chuỗi lại xem rốt cuộc Hạnh đã bị điều gì…
“ Đừng kéo quần tôi…tôi k thích kẹo”
Thái nhíu mày đứng lên anh phi thẳng về quê gặp mẹ Hạnh…thấy Thái bà giật mình…
-Cậu có chuyện gì,Hạnh đâu
-Cô ấy bị suy tim đang ở viện
-Ôi thế bây giờ thế nào rồi,nó bị tim từ nhỏ mà khổ lắm…
-Hiện tại đã ổn hơn rồi ,cháu có chuyện muốn hỏi cô …Hạnh hqua bị mất bình tĩnh đến mức run lẩy bẩy,cô ấy có nói “ Đừng kéo quần tôi…tôi k cần kẹo” vậy có chuyện gì đã xảy ra…cô cứ nói như vậy cháu mới có thể chữa bệnh cho Hạnh được,tâm bệnh mới là thứ đáng sợ…
-Cậu k dc nghĩ xấu về nó
-Chưa bao giờ cháu nghĩ sai về cô ấy,cô nói đi ạ…
Nói tới đây mẹ Hạnh nghẹn lại…bà quyết định kể lại cho Thái …
Trên con đường từ Ninh Bình trở về Hà Nội…trong cao tốc Thái lái xe vào làn xe khẩn cấp…anh ta ôm đầu rồi mếu trên xe
“ Có hướng đi nào cho những trái tim tổn thương không HẠNH”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!