Đừng Khóc Nhé Em
Phần 41
Mang thai là điều mà bất kì người phụ nữ nào cũng đều thấy rất thiêng liêng…Hạnh cũng vậy cô không tin rằng bản thân sẽ lại có con lần nữa với một người đàn ông giàu có đầy bí ẩn…
Khi cô nhận được tin mình có thai cô đã định đem chuyện này nói với Thái nhưng khi cô hỏi
-Chúng ta kết hôn được không
-Không,anh k thể kết hôn
Câu trả lời của Thái chính là vết thương lớn dành cho Hạnh,cô đành giấu đi việc mình mang thai để tránh cho Thái nghĩ rằng cô đang ép buộc gì đó …
Thế nhưng thai ngày càng lớn,khoảng cách của cả hai ngày càng xa…ít nói chuyện với nhau hơn,Thái có vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều khi đi thường xuyên…
Cái thai ngày một lớn,Hạnh k thể giấu mãi được cô đành rời đi một cách yên lặng…
Cô tới một ngôi chùa trên núi,nơi cô và đồng nghiệp hay đi tới đây lễ,cô xin sư thầy cho tá túc 3 ngày ,cô muốn tịnh tâm suy nghĩ về mọi chuyện…
Thái kể từ khi Hạnh rời đi anh ta như người mất hồn,anh ta biết được Hạnh đang đi đâu ,đang ở đâu nhưng chưa biết phải mở lời thế nào…
Thư kí Kim bê cốc cafe vào bàn làm việc
-Sếp k ăn gì sao ạ,làm việc cả ngày rồi cũng phải nghỉ ngơi chứ
-Ừm tôi chưa xong việc,việc mở mấy công ty ma thế nào rồi
-Suôn sẻ thưa sếp
-Loạn chút cho vui
-Khi nào sếp đi đón Hạnh
-Tôi chưa biết,chưa biết đối diện thế nào
-Sao tự dưng lại cứ xa cách rồi lảng tránh nhau như vậy ạ…như thế sẽ chỉ khiến tất cả khó nói chuyện hơn mà thôi…
Thái đứng dậy trầm ngâm hút điếu thuốc rồi quyết định tới chỗ Hạnh…
Hạnh thấy cơn giông lớn sấm chớp bão bùng,cô liền ra căn nhà phía sau chùa nơi cất đồ chổi đồ quét của chùa để đóng cửa …cơn mưa ào xuống cô đứng trong bóng tối nghe tiếng sấm rồi tiếng của gã đàn ông đồi bại cưỡng bức cô ngày nào lại hiện lên
“ Cháu gái lại đây chú cho kẹo này,kẹo ngon lắm”
Hạnh toát mồ hôi khi tiếng nói đó cứ bủa vây xung quanh đầu cô…cô ôm bụng cố bước chân ra khỏi bóng tối đó thì tiếng gọi vang lên…
“ Cháu ngoan nằm đây chú chạm một tí thôi”
Hạnh bật khóc khi nghĩ tới câu nói đó…cô ôm bụng cố bước ra khỏi cánh cửa ,nước mắt chảy ròng với chiếc bụng to…cô gồng nổi hết gân ở mặt ,Hạnh bước được chân ra phía ánh đèn,cô khóc lớn nhìn vào khoảng tối,kí ức bị cưỡng bức đêm đó cô đã nhớ lại hoàn toàn…
Hạnh liền gọi về cho mẹ đẻ
-Mẹ tại sao mẹ giấu con,tại sao mẹ k nói con từng bị cưỡng bức
-Sao…sao con lại hỏi chuyện này,Thái nói cho con rồi à
-Thái nói,chuyện này thì có liên quan gì đến anh Thái
-Mẹ kể cho cậu ta nghe cái ngày con đột quỵ tim,cậu ta hứa vs mẹ k nói rồi mà giờ lại nói ra là thế nào vậy,để mẹ nói…
-Hoá ra ai cũng biết chỉ mình con không biết,mẹ có biết con đã phải thế nào khi có lần Hùng hỏi con không,anh ta nói con có ngủ với ai bao giờ chưa và con đã cãi nhau với anh ấy,giờ thì con hiểu tại sao anh ấy hỏi như vậy…
-Con à chuyện đó k hay ho gì nên mẹ mới k nói chứ k phải mẹ giấu con
-Con cúp máy đây,con mệt mỏi rồi mẹ ạ…
Hạnh vào căn phòng nhỏ trong chùa,cô ôm tay lên bụng rồi nước mắt lã chã rơi …tổn thương lại càng thêm tổn thương…
Thái đến cửa chùa…anh ta đúng lúc gặp sư thầy ra đóng cửa…
-Nếu vào lễ thì chiều 2h quay lại nhé…
-Con tới đón Hạnh,bạn gái của con…
Nói tới đây sư thầy nhìn Thái rồi khẽ mở cửa
-Cũng đến lúc về nhà rồi,con vào đi con bé ở trong kia…
-Dạ vâng con cám ơn thầy…
Thái đi tới gian phòng của Hạnh,anh ta khẽ gõ cửa
-Hạnh,anh tới rồi
Hạnh run bần bật khi nghe thấy tiếng Thái,Thái k thấy phản hồi liền nói tiếp
-Anh vào tiếp nhé
Hạnh bước chân xuống giường để vội đi lấy chiếc áo rộng để che giấu…cô vừa bước xuống với chiếc áo phông bó…đúng lúc Thái bước vào thấy Hạnh bụng rất to…Hạnh ngỡ ngàng cô quay mặt vào tường…Thái đi tới kéo tay Hạnh quay lại
-Đừng hỏi
-Anh phải hỏi,em …em có thai à
-Tôi bị bệnh phù thôi k phải có thai…
Thái hất tay Hạnh
-Anh là bác sỹ em đừng nói chuyện đùa với anh…tại sao em lại giấu
-Tôi hỏi anh điều này anh phải trả lời thật
-Anh chưa bao giờ lừa dối em
-Chuyện hồi nhỏ tôi bị cưỡng hiếp anh biết và anh kể từ lúc đó cảm thấy ghê tởm tôi phải không?
-Không,em đừng suy nghĩ như vậy…
-K sao,đến tôi còn ghê tởm bản thân mình và đó là lý do khiến anh lạnh nhạt,anh yên tâm tôi k bắt anh phải chịu trách nhiệm gì cả…
-Em bình tĩnh lại nào
-Tôi là đứa bị cưỡng hiếp,bị chồng bỏ sao có thể phù hợp vs người lắm tiền quyền cao chức trọng như anh…tôi nhớ hết rồi đừng ai che giấu gì cả…
-Anh xin em đừng nói như vậy
-Hãy cứ khinh và ghê tởm tôi đi,đứa trẻ này hẳn là trong đầu anh nghĩ chắc gì là của anh…
Thái tát bốp vào mặt Hạnh…tay anh ta liền rụt lại sau cái tát…
-Anh…anh thật sự yêu em …
-Đừng yêu,tôi k xứng đâu …
Hạnh bước ra bên ngoài vừa đi vừa khóc,Thái nhìn bàn tay anh ta rồi cũng rơi nước mắt…
Sư thầy đứng bên ngoài chứng kiến tất cả cả hai đều đang khóc…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!