Đừng Làm Thế
Phần 7
Anh ta cố chấp …cố chấp chiếm hữu tôi cho bằng được…Tôi nhìn trừng trừng vào anh ta rồi bấu vào vai …
-Thế nào thích đúng không
Người đàn ông thấy Phương bật cười,cô cười như kẻ điên…anh ta nhăn mặt…
-Thích,rất thích…( P cười nhưng nước mắt không ngừng rơi)…
Người đàn ông đó rút dương vật ra anh ta xua tay…
-Đi đi…nhanh…
Phương đứng dậy rồi trong cơn gió,mái tóc cô bay nhẹ cùng những giọt nước mắt,P ngoái lại nhìn người đàn ông đó ngồi nhắm mắt suy nghĩ gì đó tại chỗ
-Anh có thể cho tôi biết tên không,ít nhất tôi muốn biết tên người phá đời của mình…
-Vương Ngọc Minh…
Anh ta nói rồi châm thuốc hút bước đi thẳng…Phương quay đi vừa đi vừa lau nước mắt,lần đầu của cô gái nhỏ lại cùng người xa lạ…anh ta chỉ phá được trinh là dừng lại,một kẻ khó hiểu anh ta thậm chí còn chẳng biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt…Phương vào trong phòng đóng cửa lại rồi tựa lưng vào cánh cửa khóc lớn…
“Mẹ ơi hắn là ai,Vương Ngọc Minh”…
Người đàn ông mặt sẹo đi ra phía sau Minh,anh ta cúi đầu
-Nếu cậu thích tôi sẽ bắt cô gái đó về cho cậu…
-Để con bé đó yên,nay tao chơi hơi nhiều thuốc nên kích thích vẫn còn …để cho nó yên,nó còn nhỏ và tao k thích trẻ con…
-Vâng…
Cuộc gặp gỡ đêm đó chỉ diễn ra nhanh chóng,người đàn ông đó thậm chí còn chẳng ngoái lại nhìn cô gái nhỏ …anh ta hoàn toàn không quan tâm…
Hôm sau khi tôi mở điện thoại sau cả một đêm không ngủ,cuộc gọi nhỡ từ mẹ nhiều đến nỗi k hiện hết được vì dồn tin…Tôi ấn số mẹ thấy mắt tôi mờ dần đi…
-Con ơi về nhà ngay,bố con mất rồi…
Chiếc điện thoại rơi xuống,tiếng chạy vội trên cây cầu rồi trở về nhà,tiếng khóc trong đám tang ra đi của người cha nguyên nhân là do công ty trên đà phá sản ,mọi cổ phiếu của công ty đều đã bán cho người khác,các cổ đông bâu lấy mẹ con tôi để đòi nợ…
“ chúng tao tin bố mày nên đã đưa tiền cho ông ta,giờ ông ta chết và tuyên bố phá sản là sao,trả cho chúng tao tiền”
Họ lao vào giật áo tôi và mẹ ngay giữa đám tang…Phong đi ra gàn
-Các người làm gì vậy nhà ngta đang có tang ít nhất để xong việc rồi nói chuyện…nếu còn căng chúng tôi báo công an đấy…
Phong quay lại xoa đầu tôi “ vào nghỉ ngơi đi mọi chuyện anh trai sẽ lo cho em”
Tôi gật nhẹ rồi ôm mẹ quay vào,mẹ tôi gục ngã ngất tại chỗ…Tôi ngồi nhìn quan tài rồi lắc đầu “ k đâu bố,bố k thể phá sản được,bố tại sao lại bán hết cổ phần cho ai ,vậy thì tiền ở đâu,bố tại sao lại chưa nói gì với con ,bố nói để lại tài sản cho anh cơ mà”
Phong đi ra ôm đầu Phương tựa vào vai anh ta “ bình tĩnh nào em,bố chắc có nỗi khổ riêng”
Anh ta nhìn quan tài ánh mắt đầy vẻ hả hê…
Tôi bán toàn bộ bất động sản mà theo di chúc ông để lại bao gồm cả căn nhà đang ở để trả nợ …Phong luôn ở bên cạnh giúp tôi chạy vạy…cho đến cái đêm trước khi dọn đi…
Tôi đang ngủ thì cảm giác có ai đang nằm lên người mình,tôi mở mắt nhưng mắt rất mờ ,tôi dụi mắt thì thấy Phong đang nằm trên người,tôi bật dậy
-Anh làm gì vậy?
Anh ta ôm chầm lấy tôi
-Phương,lấy anh đi,anh sẽ cho em tất cả
-Anh nói gì vậy,bỏ ra ( anh ta ghì chặt) mẹ ơi,mẹ…
Mẹ tôi chạy vào tôi đạp vào anh ta …
-Mày làm gì con tao vậy Phong
-làm cái mà đàn ông đàn bà cần làm
-Mày là anh trai nó cơ mà
-Anh trai nào nhỉ,chồng bà thuê tôi giả làm con trai thôi,ông ta chết tôi hết trách nhiệm
Tôi nhăn mặt “ thuê anh,bố tôi thuê anh để làm gì”
-Đi hỏi ông ta,anh chịu…
-Mẹ…chuyện này là thế nào
-mẹ cũng không biết con ạ,ngay từ đầu đã thấy k ổn rồi…thằng khốn sao mày dám mơ đến con tao
Mẹ tôi lao ra tát anh ta thì anh ta giữ tay hất văng mẹ tôi ngã ra sàn
-Giờ bà mong con bà được tôi chú ý thì đúng hơn,ngoan nào Phương,theo anh…
-Tránh xa mẹ con tôi ra ,anh là kẻ rất nguy hiểm ,tôi thật k ngờ…
-Em k thoát nổi anh đâu
-Chờ xem…anh là cái thá gì
Tôi và mẹ gọi xe đi ngay trong đêm…hôm sau khi tôi về lấy nốt đồ thì cụ bà đối diện nhà vẫy tôi “ này cụ bảo,nói cháu biết thôi,hôm bố cháu ngã ở trên xuống bà nhìn thấy có người ở sau lưng bố cháu,đàn ông k rõ mặt”
Câu nói của bà cụ ám ảnh tôi ,tôi đi gặp Phong hỏi cho rõ
-Anh hôm bố tôi mất anh ở đâu
-Em ăn uống có đầy đủ k
-tôi hỏi anh trả lời đi
-Em hỏi vô lý anh kb trả lời thế nào,k lẽ anh trả lời là a giết bố em ( Phong bị hớ lời)
-Tôi đâu có hỏi anh chuyện giết hay k giết…k lẽ anh…
-Tuỳ em nghĩ
Tôi tát bốp vào mặt Phong
-Anh nhất định sẽ trả giá,tôi sẽ báo công an điều tra
-Công an cũng làm việc với người có tiền còn em nói xuông k bằng chứng,chi bằng theo anh
-Anh chắc chắn có liên quan đến cái chết của bố tôi…tôi k bỏ qua đâu
Phương đứng dậy đi ra ngoài cơn mưa,Phong thở dài nhìn “ chơi đuổi bắt vs em làm anh thấy mất hứng đấy cún yêu,anh hết kiên nhẫn rồi”…
Tôi thấy mắt đi dưới cơn mưa mờ dần đi…tôi bỏ học giữa chừng đi xin việc làm pha chế cho một quán cafe nhưng chỉ làm dc hai hôm ở đâu họ cũng cho tôi nghỉ k lý do,k công việc mẹ tôi và tôi mở quán bún nhỏ ở con ngõ xóm bụi…thế nhưng bị vài tay anh chị đến phá…
-Mẹ chán lắm rồi thằng đó nó làm nó phá mẹ con mình chết đói đây mà…
Tôi đứng dậy va vào cạnh bàn …mẹ xua tay
-Mẹ mắt con càng ngày càng mờ đi…
-Là sao,sao k bảo mẹ đi khám sớm hơn
Mẹ đưa tôi đi khám…kết luận tôi bị viêm màng bồ đào thể nặng…
“ Chúng tôi rất tiếc mắt cô bé cần ra nước ngoài phẫu thuật còn hiện tại sẽ mờ dần và chỉ vài ngày nữa sẽ hoàn toàn k thể thấy”…
Mẹ tôi khóc cả đêm còn tôi ngồi trong bóng tối suy nghĩ vì những gì mình trải qua…Sơn k hề hỏi han từ khi gia đình tôi gặp chuyện…Tôi trở lại cuộc sống với đôi mắt bị mù…tôi va quệt thậm chí ngã rách chân tay…
-Con đi đâu để mẹ lo
-Con làm được ,con đi giặt đồ
Mẹ Phương thấy con gái tay chảy đầy máu do ngã nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ…
Phương vừa giặt vừa lầm bầm “ mình làm được,làm được”
Ở sân dãy trọ ,Phong ngồi xuống giặt đồ cùng Phương,Phương nghiêng đầu
-Mẹ cứ để đó cho con
-Em cứ cố chấp đến bao giờ nữa,anh đủ khả năng đưa em ra nc ngoài chữa trị
-Tôi đã nói anh tránh xa tôi ra mà
-Với đôi mắt mù em định làm gì,kiêu căng tự mãn con khỉ gì nữa hả…
-Có chết tôi cũng k nhờ anh…làm ơn cút đi ( Phương quát lên)
Phong tức giận nắm chặt tay…
Phương vào tolet ngồi khóc một mình nhưng miệng buồn nôn…mẹ cô bên ngoài lo lắng
-Thằng đó nó lại đến à con,nó vừa nhắn mẹ bảo con suy nghĩ nó sẽ đưa con ra nc ngoài chữa
-Con k cần,đồng tiền hắn có là đồng tiền bẩn
Phương nôn oẹ khiến mẹ Phương nghi ngờ
-Bao lâu rồi
-Bao lâu gì ạ
-Kinh,mày bao lâu chưa có kinh rồi
-con 5 tháng k thấy rồi
-Sao mày mất kinh mà k nói hả
-con nghĩ do thể trạng nên bị vậy
-Thử thai cho mẹ
-Con k có đâu mẹ có qua đêm vs ai đâu
-Thử là thử
Mẹ Phương hốt hoảng khi thấy con gái hai vạch…
-Sao rồi mẹ,sao mẹ không nói gì
Người mẹ nhìn cô con gái mù trên tay bà cầm chiếc que hai vạch đậm ,nhìn bụng con to hơn bình thường,bà chảy nước mắt…” mẹ rốt cuộc phải làm sao đây con ơi”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!