Đừng Làm Thế
Phần 8
Người mẹ trẻ nhìn cô con gái mà buồn bã…cô gái trẻ mù lòa vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình…
-của thằng sơn à,mày có thai rồi con ạ
-không,con và sơn chưa hề có gì con thề đấy
-vậy nó là của thằng nào
-con…con không biết…
-sao lại không biết ,mày có chửa mà còn kb của ai ,nói ngay của ai…
-con không biết anh ta là ai thật mẹ ạ,con chỉ biết tên anh ta là Vương Ngọc Minh,anh ta đã hiếp con
Phương nói rồi bật khóc khi bên ngoài trời đổ cơn mưa.Mẹ của Phương ngồi sụp xuống ghế vẻ bất lực của bà trước cô con gái có thai mà lại là trong hoàn cảnh bị hiếp dẫn đến có thai…
Tôi và mẹ ngay hôm sau đi khám,vừa ra ngõ tôi gặp Phong ,anh ta có vẻ như chờ sẵn …
-mẹ và Phương đi đâu vậy
-anh đừng gọi tôi là mẹ
-sớm muộn gì con cũng lấy Phương nên gọi dần cho quen thôi mà,mẹ chớ căng thẳng,em đi đâu anh đưa đi
Phong cầm tay Phương thì cô giật ra
-cám ơn anh tôi có mẹ rồi,tôi tự đi được,anh rảnh quá k có gì làm thì nên về nhà ngủ cho khỏe
Phong cười xoa đầu Phương
-anh hỏi vài nơi chữa mắt tốt nhất cho em rồi,em nên phẫu thuật càng sớm càng tốt,vài tỉ với anh khong quan trọng
-với tôi thì k có số tiền đó nên giờ vài tỉ là quá lớn,tôi thà mù còn hơn mang nợ người khác
Tôi đi thật nhanh thì Phong nói với theo ” ngày 16 này đẹp ngày anh sẽ qua hỏi cưới em,em chuẩn bị đi”…
mẹ nắm chặt tay tôi trên xe taxi…đi khám cái thai đã được hơn 5 tháng…bác sỹ cười nhẹ
-con trai nhé,hoàn toàn khỏe mạnh
Mẹ tôi hỏi thủ tục phá thai
-tôi muốn phá cho cháu vì cháu chưa chồng
-chị nên suy nghĩ,k nuôi sinh ra cho người hiếm muộn chứ bh thai 5 tháng rồi viện chúng tôi k làm ,hơn nữa phá thai chui bên ngoài lại nguy hiểm và ảnh hưởng đến cháu sau này…gia đình nên cân nhắc…
Tôi và mẹ ngồi lặng bên ngoài suy nghĩ một hồi lâu…
-con tính thế nào,bỏ thì đi luôn hôm nay
-5 tháng rồi mẹ ạ,đó là số rồi,con chỉ lo khi con sinh ra mù lòa thế này thì mẹ lại vất vả thêm…
-thôi vất vả cũng được (bà nhìn ảnh siêu âm) nghĩ tội chết,mẹ con mình cố gắng nuôi vậy…
Phương gật đầu rồi rơi nước mắt với tay ôm lấy mẹ khóc giữa hành lang bệnh viện…khi đang chờ mẹ lấy xe thì tôi nghe tiếng Trang cô em họ
-úi ai đây,chị đấy à…
-uk Trang à…
-chị đến khoa sản làm gì
-chị đi cùng mẹ của chị
-em tiện báo luôn là em vs anh Sơn sẽ cưới trong tháng tới này,em có bầu rồi,anh ấy nói vs chị chưa
-chưa thấy nói gì
-giờ chị thế này em cũng buồn ,bố chị mất để lại cả đống nợ cho chị thật sự em rất thương chị
-em và sơn bao lâu rồi
-dạ…cũng khá lâu rồi
-từ khi Sơn đang quen chị đúng k
-cái này em cũng k rõ
-chị k trách em,chị và anh Sơn kết thúc lâu rồi,chúc hai em hạnh phúc
-vâng …em xin lỗi nhưng vì em thật sự thích anh ấy,giờ anh ấy lấy em là hợp lý,chị thì mù thế này sẽ khiến tương lai của cả hai đi xuống
Sơn đứng ngay sau lưng Trang,anh ta nhìn thấy Phương mà lại động lòng…Sơn cúi đầu buồn bã…
Tôi bước lên xe và tự nghĩ mình cũng k có lý do gì trách Sơn,thời thế thay đổi ,ngay từ đầu mình và sơn cũng chỉ là sắp xếp của người lớn,mình chỉ sở hữu sơn để trêu tức Trang từ ngày xưa…một mối tình không nghiêm túc…
Cơn gió lạnh của mùa đông đang tới …tôi cảm nhận qua hơi lạnh thổi qua đôi má…sờ tay lên bụng tôi đã mang thai 6 tháng
“Ngoài này lạnh lắm em ốm mất đấy”
Phương đổi sắc mặt khi nghe thấy tiếng của Phong…
-tôi ổn anh về đi đừng đến nữa
-em dạo này mập hơn thì phải …
Phong với tay ôm chặt lấy Phương
Buông ra…
-Dù em có mù anh cũng vẫn sẽ chăm sóc cho em,sẽ đưa em đi chữa trị vì em là mối tình đầu của anh …
-Sau khi anh làm tất cả phá nát gia đình tôi anh vẫn còn đứng đây nói chuyện như chưa hề có gì xảy ra,tình đầu tình cuối gì anh cút khỏi đời tôi đi
-Em mất tất cả rồi,rồi em sẽ phải tự tìm đến anh ,sẽ phải cầu xin anh
-Vậy thì chúng ta chờ xem…có chết tôi cũng k bh tìm anh…
Phương quay đi tay cầm chiếc gậy đi lò dò vào con ngõ nhỏ…
Con ơi nó cho người đến phá quán cháo của mẹ,mẹ thật sự mệt mỏi,nó muốn ép chúng ta đến bao giờ…
-chúng ta chuyển chỗ ở trong yên lặng đi mẹ ạ
-nó cho người theo chúng ta,đến mức còn k dám đi khám thai còn gì nữa…làm sao mà thoát được…thôi đi cùng mẹ ôm cho mẹ ít khăn về mẹ con mình giặt kiếm thêm ,con sắp sinh rồi còn phải cần tiền nhiều
-vâng,vậy cứ đến đâu hay đến đó,hắn thật sự hơn cả con đỉa,tuyệt đối k dc lộ con có thai nếu k
-mẹ biết chứ,nó là thằng nham hiểm…con mang thai nhỏ chắc hắn k nhận ra đâu…
Đến khách sạn,Phương ôm một cái túi ni lông to chờ mẹ ôm khăn xuống,bên cạnh nhà kho đựng chăn màn Phương nghe thấy tiếng gì đó kêu…” em xin các anh,em thề là số hàng đó em có báo cáo chứ k dám qua mặt các anh đâu ạ,anh nói với sếp hộ em ,em nào dám,khi em mở thùng em cũng thắc mắc nhiều hàng vậy chứ em k dám tuồn hàng ngoài vào bán đâu ạ,em k dám qua mặt anh đâu ạ chứ đừng nói dám qua mặt sếp”
-mày nói thì hay,vậy đoạn video này là gì (hình ảnh đưa ma túy bên ngoài trà trộn vào)sếp k bh quan tâm chuyện kiếm thêm của nhân viên nhưng mày lại xảo trá là chỉ có chết
Người mặt sẹo quát…” lôi nó ra đánh chết nó đi,đem con vợ nó vào bar làm gái k cần nói nhiều”
-các anh đừng…đừng em xin các anh
-số ma túy đó đang ở đâu rồi
-em không biết có người đến lây ngay rồi ak
-mẹ thằng chó nghĩ tao ngu à
Tôi nghe thấy tiếng người đó kêu…chợt điện thoại của tôi reo…tôi tắt vội đi…
Tên mặt sẹo đứng dậy đi ra thấy Phương đang gập gập chăn anh ta hỏi thì Phương k trả lời và xua tay trước mặt Phương …pHƯƠNG làm như vừa mù vừa điếc…cô lần mần mò ra cửa…tên mặt sẹo dí súng vào đầu tên kia ép khai…
-mẹ mày khai nhanh k bố mày bắn vỡ đầu…
Phương chợt khựng lại vì nghe thấy sợ…tên mặt sẹo nhìn Phương
-đứng lại…
Phương vẫn cứ cố đi
-đứng lại giả điếc đúng k,mày nghe thấy gì rồi
-đại ca nó mù mà đâu biết chúng ta là ai
-biết đâu nó k mù
Phương chạy thục mạng tay cứ xua xua…tên mặt sẹo quát ” bắt lấy nó cho tao”…
Phương chạy đến khi va phải Minh khi anh ta đang bước vào đi phía sau cùng 3 vệ sỹ…anh ta tay đang cầm điếu xì gà hút …rơi khỏi tay…điếu thuốc rơi vào tay Phương khiến bỏng tay…hai tên phía sau chạy tới thấy Minh liền cúi chào ” em chào sếp”
Minh thấy Phương sợ xua tay ” tôi k nghe thấy gì đâu,k nghe thấy gì cả”…
Minh nhận ra cô gái mình ngủ qua đêm 5 tháng trước,khi Phương đang phanh chiếc áo khoác anh ta nhận rõ cô gái đang có thai …Minh hất tay lũ đệ liền lùi lại …anh ta ngồi xuống trước cô gái run sợ,anh ta thấy mắt Phương k còn nhìn vào một đích nào…anh ta cầm tay Phương…
-Mắt của nhóc sao vậy?
Tôi hét lên khi thấy anh ta cầm tay
-cút ra đi,có ai k cứu tôi với …khoan đã giọng nói này
-tôi là Vương Ngọc Minh …
Tôi buông thõng tay khi nhận ra người hiếp mình đêm đó và cũng chính là cha của đứa trẻ đang ở ngay trước mặt tôi…nắm giữ hay chối bỏ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!