Đừng lãng phí những ngày đẹp trời - Chương 8: Đã - từng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Đừng lãng phí những ngày đẹp trời


Chương 8: Đã - từng


Có thể điều gì mang trên mình hai chữ đã-từng đều chất chứa trong đó những nỗi đau, những hoài niệm mà không ai muốn nhớ đến, nhưng cũng đầy sự tiếc nuối mỗi khi vô tình nhắc đến.
———
Bạn có thật sự quên những người đã từng đến rồi đi trong cuộc đời mình?

Thật ra, tôi nghĩ không một ai sẽ thật sự quên đi những người đi qua cuộc đời họ. Cho dù ký ức những người ấy để lại là đậm sâu hay mờ nhạt thì vẫn sẽ khiến người khác phải nhớ đến họ, nhớ rằng họ đã từng xuất hiện trong cuộc đời người đó.

Mà có lẽ, để ghi lại dấu ấn của mình trong cuộc đời ai đó cũng không phải là chuyện đơn giản.

Có rất nhiều người, bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời ai đó, làm đảo lộn cuộc sống của người ta lên rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Cũng có người, đến âm thầm, đi cũng lặng lẽ. Nhưng chung quy lại, dù cách họ xuất hiện, tồn tại và biến mất có như thế nào thì điều mà họ để lại luôn giống nhau. Đó là ký ức, là kỷ niệm, cũng là những bài học đắt giá.

Tôi luôn nghĩ, khi một ai đó xuất hiện trong cuộc đời chúng ta, đó không phải sự ngẫu nhiên, mà là số phận, là duyên, cũng có thể là nợ. Họ dù đến rồi ở lại hay rời đi thì sự xuất hiện của họ trong cuộc đời chúng ta là điều không thể chối bỏ.

Giữa dòng đời xuôi ngược, cuộc sống, tiền bạc, mưu sinh, có thể chúng ta chẳng còn đủ tâm trí dành cho những người bên cạnh mình chứ đừng nói là những người bỏ ta mà đi. Nhưng thật ra, không nhớ chứ chưa hẳn là đã quên, chỉ là thời điểm chúng ta nhớ về họ luôn bất chợt trong một khoảnh khắc.

Tôi tin rằng ai rồi cũng sẽ trải qua cảm giác như vậy, bỗng dưng nhớ về một người mà bản thân tưởng chừng đã quên đi, để rồi sau đó là những cảm xúc len lỏi đâu đó trở về. Là nhớ nhung, là nuối tiếc, là oán giận, là biết ơn, cũng có thể là đau thương,…

Nhưng dù có là gì đi nữa thì cũng đã thành người dưng, thành đã-từng trong nhau mất rồi.

Có thể điều gì mang trên mình hai chữ đã-từng đều chất chứa trong đó những nỗi đau, những hoài niệm mà không ai muốn nhớ đến, những cũng đầy sự tiếc nuối khi vô tình nhắc đến.

Đã-từng yêu thương
Đã-từng thân thiết
Đã-từng là bạn
Đã-từng tin tưởng
Đã-từng là tất cả trong nhau
Đã-từng là một điều gì đó rất quan trọng

Dù có là gì đi nữa, một khi đã gọi nhau là đã-từng thì có nghĩa mọi thứ đã hết, chúng ta không còn xuất hiện trong cuộc đời nhau nữa. Có nhớ lại, nhắc lại cũng chỉ là quá khứ đã qua đi. Hiện tại vẫn tiếp diễn, và chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đường mình đã chọn, sắm tròn vai trong một bộ phim mà cuộc sống dựng lên.

Nhưng có lẽ, sau mỗi lần đã-từng ấy, sau những người đã-từng ấy, là một cái tôi khác, một cái tôi trưởng thành hơn hay chí ít cũng đã trải qua sự rèn luyện của cuộc sống, đã có cho mình những bài học riêng dành.

Có phải ta nên cảm ơn những lần đã-từng ấy? Cảm ơn họ đã giúp chúng ta lớn lên, giúp chúng ta biết thế nào là hiện thực cuộc sống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN