Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em
Chương 10
Edit: Flanty
Tập truyện Tịch Hoan mua hấp dẫn rất nhiều học sinh.
Cuốn truyện ban đầu cô chọn thực ra không phải là một cuốn truyện phổ biến, nhưng nó khá thần kỳ, cho nên đối với những đứa trẻ trong núi mà nói, nó đặc biệt tốt đẹp.
Sau khi chuông tan học vang lên, cô để tập truyện lại cho các bé truyền nhau đọc, chờ tiết học sau thì trả lại cho cô.
Chỉ là quay về văn phòng không bao lâu, hiệu trưởng liền tới đây, “Cô giáo Tịch, cô có thể ra đây một chút chứ?”
Trong văn phòng vài người đồng loạt quay đầu lại.
Ngày thường, số lần hiệu trưởng xuất hiện ở trường học không nhiều không ít, nhưng cơ bản thì sẽ không tìm họ, nếu có gặp nhau trên đường thì cũng chỉ nói chuyện vài câu, hỏi một chút về tình huống dạy học.
Thoải mái như thế, thật ra mọi người đều rất thích.
Tịch Hoan hoang mang, rời khỏi văn phòng.
Hiệu trưởng một chút cũng không xấu hổ, hỏi: “Cô Tịch, truyện mà cô mua, có loại khác nữa không?”
Buổi chiều lúc ông đi ngang qua phòng học, phát hiện thấy bọn nhỏ đều vô cùng hứng thú với nó, trong lòng liền có chủ ý.
Con đường tiếp thu thông tin bên ngoài của trẻ con trong núi khá ít, cũng không có quá nhiều tài chính để mua thừa sách giáo khoa.
Những cuốn truyện có trong trường đều được những người khác quyên góp từ rất lâu trước kia rồi.
Tịch Hoan lắc đầu, giải thích: “Tôi cũng là ngẫu hứng mới mua trên mạng một quyển, tạm thời không có loại khác, hiệu trưởng ngài cần sao?”
———
Trong văn phòng, mọi người không nghe thấy hai người đang nói chuyện gì với nhau.
Nhưng bản chất họ vẫn là học sinh, nên tương đối tò mò có phải hiệu trưởng tìm Tịch Hoan có việc gì quan trọng hay không.
Qua một lát, Tịch Hoan trở lại, ánh mắt mọi người đều nhất trí mà đặt trên người cô, chỉ là bọn Trần Tuyết Dương không thân, nên không mở miệng hỏi.
Nguyễn Văn mở miệng đầu tiên: “Là chuyện rất quan trọng à?”
Tịch Hoan ngồi xuống, thuận miệng trả lời: “Không có gì, hôm nay tớ mua sách, ông ấy hỏi tớ có còn quyển khác không.”
Mọi người đang dựng lỗ tai lại thu về hết.
Tịch Hoan gõ gõ bàn, vươn đầu nhìn Vưu Vi bên cạnh, “Ngày mai đi thành phố với tớ, tớ muốn chọn mấy quyển sách, thế nào?”
Vưu Vi tháo tai nghe, cũng không nghe thấy cái gì quan trọng, “Ok.”
Nguyễn Văn nghe được đoạn đối thoại, nói: “Tớ đưa các cậu đi.”
Lúc đến đây cậu ta đã lái xe, chỗ này hẻo lánh, lại không có chiếc xe nào khác, xe taxi cũng không muốn tới, cậu ta cảm thấy đề nghị này của mình sẽ không có ai cự tuyệt.
Tịch Hoan suy xét, gật đầu.
Văn phòng không lớn, ở bên kia Trần Tuyết Dương nghe thấy động tĩnh, lập tức đá vào ghế dựa dưới bàn Thẩm Khinh Lãng.
Chị gái nhỏ phải đi ra ngoài mua sách, nam sinh kia còn muốn đi cùng, bạn cùng phòng của cậu ta lại không đuổi kịp thì có ngày bị hẫng tay trên mất.
Trần Tuyết Dương cao giọng nói: “Cô Tịch, các cô mua nhiều sách không?”
Nghe vậy, Tịch Hoan nghiêng mặt, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Khinh Lãng, cười cười, “Nhiều chứ, tôi muốn mua cho cả lớp, các cậu muốn cùng đi sao?”
Trần Tuyết Dương chỉ chờ câu này, “Có thể có thể, ba chàng trai cao to chúng tôi, vừa lúc giúp các cô chuyển sách.”
Cậu ta đưa mắt ra hiệu, “Đúng không, thầy Thẩm?”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Đúng vậy.”
Trần Tuyết Dương hận không thể rèn sắt thành thép[1], nửa ngày mới thốt ra được một chữ, có ích lợi gì chứ, hệt như Muộn Du Bình[2].
[1] Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
[2] Trương Khởi Linh còn được gọi với cái tên Muộn Du Bình, là một nhân vật trong tác phẩm 《Đạo Mộ Bút Ký》, cái tên thường gắn liền với một loạt các đặc điểm: kín miệng, kiệm lời, chuyên gia mất tích, thân thủ giỏi, cô độc,…
Tịch Hoan bật cười, “Vậy các cậu có xe không?”
“Có có có.” Trần Tuyết Dương nhớ rõ xe Nguyễn Văn không đủ chỗ ngồi cho bọn họ, thêm nữa không nhất định cậu ta sẽ hoan nghênh, tốt hơn vẫn là tự mình lái xe.
“Vậy cùng nhau đi.”
Đào San San đột nhiên ngẩng đầu, “Tớ tò mò không biết vì sao hiệu trưởng lại không mua trên mạng, nhỉ? Thế có nói mua nhiều hay ít không, ông ấy đưa bao nhiêu?”
Vưu Vi đã cất di động, “Chắc vì lớn tuổi nên không dùng.”
Cha mẹ cô ấy cũng vậy, có dùng điện thoại, nhưng từ chối việc mua hàng qua mạng, không chỉ sợ mình mua linh tinh, mà còn sợ mua nhầm.
Đào San San đang chuẩn bị hỏi lại, giọng Tịch Hoan đã truyền tới, “Ông ấy định đưa, tớ từ chối, tớ sẽ tự bỏ tiền.”
Tổng số lớp khá nhiều, nhưng cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Tịch Hoan tham gia thi đấu có tiền thưởng, doanh thu bán vé cũng được chia cho các thành viên trong đội múa, không tính là quá nghèo.
Không thể cho mỗi học sinh một quyển, nhưng mỗi phòng học có thể được mấy quyển, có thể truyền nhau đọc, cũng không có gì phiền toái.
Từ phản ứng của các học sinh vào buổi chiều, cô đã có ý tưởng này, chẳng qua không ngờ hiệu trưởng lại tìm tới nhanh như vậy.
Trần Tuyết Dương nghe xong, chủ động nói: “Như vậy đi, chúng ta chia đều.”
Để một nữ sinh chi trả toàn bộ thì không được, một phân tiền họ cũng không trả, vậy thì càng không có phong độ thân sĩ.
Nguyễn Văn cũng nói: “Chúng ta cũng bỏ ra, mua nhiều chút.”
Mọi chuyện được quyết định vô cùng dễ dàng.
———
Ngày hôm sau thời tiết hơi nóng, nhưng lịch trình tự nhiên sẽ không thay đổi.
Sáng sớm mọi người đã hẹn nhau trước thời gian, lúc này Tịch Hoan mới nhìn thấy xe của bọn Trần Tuyết Dương, vẻ ngoài rất đẹp, vừa nhìn đã biết không rẻ, gia cảnh như vậy mà có thể tới đây dạy hỗ trợ, thật không dễ dàng.
“Đến hiệu sách lớn trong thành phố nhé, hiệu sách nhỏ chắc không có nhiều đâu.”
“Vậy đến nhà sách Tân Hoa đi.”
Đôi ba câu đã quyết định xong phương hướng đi, mọi người theo hướng chỉ dẫn đến thẳng nhà sách Tân Hoa.
Thật ra từ rất lâu trước kia Tịch Hoan đã từng tới hiệu sách này.
Lúc cô học cấp Hai, lầu hai của hiệu sách có một góc toàn bộ đều là Cổ kim tiểu thuyết[3], còn có các loại sách nước ngoài, ngôn tình các kiểu cũng đều có, lúc ấy cô thích nên đến rất thường xuyên.
[3] Cổ kim tiểu thuyết (hay bộ Tam Ngôn) là tác phẩm thứ hai của tác giả Phùng Mộng Long, gồm Dụ thế minh ngôn, Cảnh thế thông ngôn và Tỉnh thế hằng ngôn. Tác phẩm là bức tranh văn hoá toàn cảnh xã hội Trung Hoa phong kiến từ thời nhà Minh về trước.
Ở phía bên kia kệ sách là các loại sách truyện thiếu nhi, mỗi cuối tuần đều có trẻ con ngồi đó đọc sách.
Lúc họ đến, bên trong đúng là có rất nhiều người, bởi vì vừa lúc là cuối tuần.
Nguyễn Văn liên hệ trực tiếp với người phụ trách hiệu sách.
Nghe thấy nhu cầu mua của họ khá cao, lý do cũng rất tốt, người phụ trách rất nhanh liền đưa ra kế hoạch và ưu đãi, lại còn cung cấp xe chở đi cho họ.
Tịch Hoan nói: “Cứ như vậy, chiều nay là có thể đưa đến trường học, ngày mai có thể phát xuống.”
Người phụ trách lập tức dẫn họ lên lầu, trước lựa chọn các thể loại sách, sau lại xác định số lượng từng loại, sau đó mới đến kho hàng lấy sách.
Vài người đi theo lên lầu.
Không biết qua bao lâu, Trần Tuyết Dương đột nhiên hỏi: “Thẩm Khinh Lãng đâu?”
Mọi người lập tức quay đầu, quả thật không phát hiện người đâu cả, “Không phải là thầy Thẩm biến mất ở trên đường đó chứ?”
“Không đúng, rõ ràng có theo vào mà.”
Đang suy nghĩ, Trần Tuyết Dương nhận được một tin nhắn WeChat, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Không có việc gì không có việc gì, cậu ta đi ra ngoài mua đồ.”
Một người đàn ông cũng sẽ không đi lạc, mọi người tiếp tục quay lại lựa sách.
Trần Tuyết Dương lại đi đến bên cạnh Tịch Hoan, đè thấp giọng: “Cô giáo Tịch, cô có quen thuộc chỗ này không? Trước kia tôi chưa từng tới đây.”
Tịch Hoan lật sách, “Rất quen thuộc, cấp Hai tôi học bên này.”
Ý trời nha, mắt Trần Tuyết Dương sáng lên, vội vàng nói: “Thẩm Khinh Lãng là một tên mù đường, cậu ta chạy ra ngoài mua trà sữa, giờ không tìm thấy đường về, có thể phiền cô dẫn cậu ta về được không?”
Tịch Hoan dừng lại, “Mù đường?”
Trần Tuyết Dương gật đầu không chút do dự: “Đúng vậy đúng vậy, siêu cấp mù đường! Là cái loại có bản đồ cũng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc ý.”
Đáng sợ như vậy sao?
Tịch Hoan không có bạn bè nào bị mù đường, cũng không biết có phải cái loại mà cậu ta vừa miêu tả hay không, nhưng để cô đi thật ra cũng là một cơ hội.
Cô đáp: “Được, cậu nói vị trí của cậu ấy cho tôi.”
Trần Tuyết Dương cho cô xem ví trị mà Thẩm Khinh Lãng vừa gửi cho cậu ta qua WeChat, là ngã tư của hai con đường.
Tịch Hoan thầm nhớ lại, “Tôi biết rồi.”
Thấy mọi người chậm rãi rời khỏi lầu hai hiệu sách, Trần Tuyết Dương nhướng mày, nhanh chóng gửi một tin WeChat cho Thẩm Khinh Lãng.
Trần Tuyết Dương: “Lãng à, chuẩn bị nghênh đón tiểu tiên nữ của cậu đi!”
———
Vị trí của Thẩm Khinh Lãng cách hiệu sách không xa, nhưng vừa lúc bị các bảng hiệu chặn lại tầm mắt, cho nên không thấy hiệu sách ở đâu cả.
Lúc Tịch Hoan đến giao lộ, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, cậu đứng đó nhìn quanh, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Như một thằng nhóc lớn đi lạc.
“Thẩm Khinh Lãng!”
Người đang nhìn xung quanh dừng một chút, sau đó chậm rãi xoay người lại, đám đông xung quanh cậu vẫn đi đi lại lại, nhưng khuôn mặt trong sáng của cậu lại rõ ràng.
Thẩm Khinh Lãng thấy Tịch Hoan cách đó không xa, cô đang nhìn cậu, đôi mắt kia như phát ra ánh sáng.
Theo bản năng cậu nuốt nước miếng một cái, khi nghe âm thanh quen thuộc kia gọi tên mình, tim cậu như lỡ một nhịp, từ trong ra ngoài đều tê dại.
Tịch Hoan chạy chậm qua, hỏi: “Cậu đang làm gì đó?”
Một lát sau, Thẩm Khinh Lãng mới nhỏ giọng nói: “Tôi… đang tìm cô.”
Tịch Hoan thấy thích thú, rõ ràng cô hỏi không phải ý này, trả lời gì mà vừa ngu ngốc lại vừa đáng yêu.
Nhưng cô suy nghĩ, cũng trả lời: “Tôi cũng vậy.”
Tâm tình Thẩm Khinh Lãng có chút sung sướng.
“Bọn họ đều sốt ruột chờ rồi, chúng ta đi về trước nhé.” Tịch Hoan cúi đầu nhắn tin cho Vưu Vi, lại hỏi người bên cạnh: “Sao cậu lại vô thanh vô tức[4] ra ngoài vậy?”
[4] Vô thanh vô tức: không có âm thanh, không có hơi thở/không tiếng động.
Đây cũng là lần đầu tiên cô biết Thẩm Khinh Lãng bị mù đường.
Thẩm Khinh Lãng quơ quơ túi trong tay, “… Tôi mua chút đồ uống.”
Ai biết vừa ra ngoài đã không tìm thấy hiệu sách ở đâu, đành phải đi loạn ở trên đường, sau đó liền nghe được giọng Tịch Hoan gọi cậu.
Tịch Hoan liếc qua, một cái túi lớn, vừa rồi bị cậu chắn mất nên cô không chú ý.
Cô cười hỏi: “Bên trong có phần của tôi không?”
Thẩm Khinh Lãng lập tức đáp: “Có!”
Đương nhiên là có.
Hơn nữa… cậu còn nhìn theo mấy đôi tình nhân bên cạnh, cuối cùng mới chọn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Khinh Lãng hít sâu, vội vàng duỗi tay phải đến trước mặt cô, thật cẩn thận mở ra, sau đó lấy ra một ly, “Cái này là của cô.”
Tịch Hoan duỗi tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
Thẩm Khinh Lãng lại nói: “Bên trong bỏ thêm đường.” Giống như đang tranh công.
“Tốt như vậy sao?” Tịch Hoan khích lệ nói, cũng hơi kinh ngạc, ánh mắt lơ đãng đảo qua trong túi.
Đúng là anh chàng tốt, ly nước trên tay cô ước chừng còn lớn hơn tất cả các ly bên trong.
Cảm thấy cô bao nhiêu cũng có thể uống?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!