Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em
Chương 11
Edit: Flanty
Tịch Hoan bị cái dáng vẻ ngây ngốc này của Thẩm Khinh Lãng chọc cười.
Mỗi ly trà sữa đều được đựng trong một túi nhỏ riêng, cô vừa lấy ống hút, vừa hỏi: “Sao mua lớn vậy?”
Thẩm Khinh Lãng đương nhiên ăn ngay nói thật: “Sợ cô không đủ uống.”
Những người khác cậu không mua lớn như thế.
Lúc ấy đứng xếp hàng cậu cũng do dự thật lâu, do dự giữa ly cỡ vừa và cỡ lớn, sau đó nhìn thấy lựa chọn của cặp đôi bên cạnh, cậu mới quyết định chọn loại này.
Thẩm Khinh Lãng nhìn cô chọc ống hút, trong lòng nôn nóng muốn cô nếm thử một ngụm xem có ngon hay không.
Tịch Hoan đang chuẩn bị uống, lại nhìn thấy trong túi còn có một cái ống hút nữa, lập tức sáng tỏ, ngẩng đầu nói: “Đồ ngốc, đây là đồ dành cho các cặp đôi.”
Bây giờ các tiệm trà sữa đều chuẩn bị thực đơn dành cho tình nhân, thân mật hơn cả là dùng một cốc lớn để hai người cùng nhau uống, ai ngờ của cô cũng là loại này.
Trong lòng Thẩm Khinh Lãng nhảy dựng.
Cậu trộm nhìn phản ứng của cô, trên mặt lại bình tĩnh nói: “À cặp đôi… chắc có thể do tôi không cẩn thận mua nhầm rồi.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm Tịch Hoan.
Tịch Hoan cũng không mấy để ý đến lời cậu nói, uống một ngụm, hương vị rất ngon, không thêm quá nhiều đường, cô không kén chọn, cơ bản mọi hương vị đều có thể chấp nhận được, vị này cũng là loại cô khá thích.
Thấy cô tựa hồ không phát hiện ra cái gì, còn uống thêm vài ngụm, lúc này Thẩm Khinh Lãng mới nhẹ nhàng thở ra, mặt mày đều hiện rõ vẻ sung sướng.
Vừa rồi cậu thấy rất nhiều nữ sinh uống trà sữa, nhưng không ai có thể uống đẹp như Tịch Hoan, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại cực kỳ thoải mái.
Tịch Hoan không biết suy nghĩ của cậu, duỗi tay qua, “Cậu xách nhiều như vậy, đưa tôi một chút đi.”
Thẩm Khinh Lãng giấu tay ra sau lưng, “Không cần.”
Tịch Hoan chạm vào túi, “Đưa tôi cầm hai ly là được.”
Thẩm Khinh Lãng trực tiếp chuyển đồ qua tay khác, “Tôi có thể.”
Vóc dáng cậu cao lớn, Tịch Hoan căn bản không thể chạm đến bàn tay sau lưng cậu.
Sau khi bị từ chối vài lần, cô cũng không thể lấy được trà sữa trên tay cậu, đành phải ôm ly của mình dẫn cậu trở về.
Đối với người mù đường cô không hiểu rõ, bởi vì cảm nhận phương hướng của cô rất tốt, các bạn cô đại đa số cũng thế.
Trước đó cô không hề biết Thẩm Khinh Lãng là người mù đường.
Chẳng lẽ cuộc gặp lần trước trên đường cô đến dạy hỗ trợ, cậu cũng đang đi lạc?
Nghĩ như vậy, cô nhịn muốn cười, nhớ đến dáng vẻ đáng thương vừa rồi Thẩm Khinh Lãng đứng trên đường chờ cô, cô lại càng không nhịn được.
Đáng yêu đến cực điểm.
Khoảng cách từ chỗ này đến hiệu sách không xa, cũng chỉ một hai trăm mét mà thôi.
Sách cơ bản đã chọn xong.
Lúc Tịch Hoan về, Nguyễn Văn đang bàn bạc vấn đề với người phụ trách, “… Tốt nhất là hôm nay có thể đưa đến.”
“Hôm nay không được, chúng tôi còn phải đến kho hàng vận chuyển.” Người phụ trách lắc đầu, “Tôi có thể bảo đảm ngày mai nhất định sẽ đưa đến, chỉ cần trên đường không xảy ra vấn đề gì.”
Vưu Vi nói: “Ngày mai thì ngày mai thôi.”
Bây giờ đã là buổi chiều, sắp xếp cộng vận chuyển sách cũng tốn khá nhiều thời gian, vẫn nên chừa chút thời gian để không xảy ra sai lầm.
Nguyễn Văn ngẫm nghĩ xong cũng gật đầu, “Được rồi, vậy ngày mai, hy vọng đến lúc đó sách đều hoàn hảo không bị tổn hao gì.”
Người phụ trách bảo đảm, rồi sau đó rời đi.
Nguyễn Văn thở ra một hơi, xoay đầu nhìn thấy Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng song song đi vào, mắt khẽ nheo lại.
Vưu Vi đã tiến lên đón, “Ôi chao, mua cho chúng tôi à?”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, mở túi ra.
Trần Tuyết Dương ở phía sau nhìn thấy Tịch Hoan đang ôm một ly trà sữa, hiển nhiên là bộ dáng rất thích, cậu ta dựng ngón cái với cậu.
Nhìn không ra đấy, không hổ là bạn cùng phòng của cậu ta.
Nguyễn Văn nhận lấy một ly, làm bộ bất động thanh sắc hỏi: “Tớ còn không biết các cậu ra ngoài lúc nào đấy?”
Tịch Hoan nói: “Vừa mới thôi.”
Cô không nói quá nhiều, đối với thái độ của Nguyễn Văn, cô vẫn tỏ ra bình thường, đối phương không mở lời, cô cũng không thể đẩy ra được, ngược lại sẽ khó xử.
Trần Tuyết Dương đi lên phía trước, pha trò: “Giờ đã chọn xong tất cả sách rồi, chúng ta đi ăn tối đi?”
Chọn sách vài tiếng đồng hồ, vừa mệt lại vừa đói.
Đào San San vừa nghe đến ăn liền sáng mắt lên: “Cái này có thể.”
Nguyễn Văn nhìn thật sâu vào mắt Tịch Hoan, không nói gì nữa, chỉ là tâm tình trầm xuống, có dự cảm xấu.
———
Mọi người đều mệt mỏi, nên chỉ muốn tìm một nơi gần đó để ăn, sau đó trực tiếp ngồi lên xe quay về trường học nghỉ ngơi.
Trần Tuyết Dương đi phía sau, làm mặt quỷ hỏi: “Cảm giác ở riêng với tiểu tiên nữ thế nào?”
Đây chính là cơ hội cậu ta tạo ra cho hai người họ.
Cậu ta chính là bạn cùng phòng tốt nhất thế kỷ đấy.
Thẩm Khinh Lãng mặt vô cảm gật đầu, lại không nói chuyện.
“Cậu biết cậu như vậy gọi là gì không?” Trần Tuyết Dương bĩu môi, “Gọi là muộn tao[1], một cây gậy đánh không ra cái rắm[2].”
[1] Muộn tao: thường chỉ những người ngoài lạnh trong nóng, dù vẻ ngoài lạnh nhạt thờ ơ nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa.
[2] Chỉ người nói chuyện không chủ động, người ta nói xong vài câu, mình mới nói được một câu, để người ta cảm thấy cuộc nói chuyện rất không có ý nghĩa.
Thẩm Khinh Lãng cũng không để ý cậu ta lầm bầm lầu bầu, ánh mắt hướng về phía trước nhìn Vưu Vi và Tịch Hoan đi cùng nhau.
Tròng mắt Trần Tuyết Dương khẽ chuyển, lén lút đi đến phía sau Tịch Hoan, “Cô Tịch, Thẩm Khinh Lãng tìm cô.”
“Hả?” Tịch Hoan quay đầu.
Trần Tuyết Dương đã đi lên trước, Tịch Hoan trao đổi ánh mắt với Vưu Vi, sau đó thả chậm tốc độ, đi song song cùng Thẩm Khinh.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Thầy Trần nói cậu tìm tôi?”
Thẩm Khinh Lãng nào biết hành vi của Trần Tuyết Dương, vô thức phủ nhận: “Không… Có.”
Đến cuối cùng lại thay đổi.
“Cái đó…” Cậu do dự mở miệng: “Trà sữa uống có ngon không? Hợp khẩu vị của cô không?”
Tịch Hoan lắc lắc ly trà sữa sắp hết, “Cậu xem, không ngon sao tôi có thể uống nhiều như vậy? Rất ngon đấy.”
Khoé môi Thẩm Khinh Lãng lập tức nhếch lên.
Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, hai người ngừng lại.
“Cậu chọn rất tốt, yên tâm đi.” Tịch Hoan khích lệ nói, lại hỏi: “Sao cậu không mua cho mình?”
Thẩm Khinh Lãng nói: “Trước đó tôi đã uống xong rồi.”
Thật ra cậu không mua, bởi vì cậu không thích uống, nhưng việc này chắc chắn không thể nói ra như vậy được.
Dù sao thì giờ cậu đã có thể ăn đồ ngọt, về sau chắc cũng có thể uống được trà sữa thôi.
Sau gần một phút, đèn xanh sáng trở lại.
Hai người nói chuyện quá nhập tâm, căn bản không nhìn lên phía trước, chờ đến lúc đi qua đường cái, bọn Vưu Vi đã đi mất chẳng thấy tăm hơi đâu rồi.
Không biết mọi người đã giải tán lúc nào, hai người họ đang đứng gần lối vào một phố ăn vặt.
Chạng vạng, phố ăn vặt toàn người với người, các cửa hàng dọc dãy phố đều lên đèn, sắc màu ấm áp, sáng sủa, khiến cảm giác về đêm dịu đi rất nhiều.
Hai người ngồi trên một tảng đá ở đầu đường.
Tịch Hoan gửi tin nhắn cho Vưu Vi: “Đi đâu vậy, bọn tớ đang ở phố ăn vặt.”
Vưu Vi nhướng mày suy nghĩ, trả lời: “Nếu các cậu ở phố ăn vặt, thế thì ăn xong lại tập hợp sau.”
Cô ấy đã tạo một cơ hội tuyệt vời cho bạn của mình, cùng nhau ăn uống sẽ dễ dàng phát triển tình cảm, không có gì tốt hơn được nữa.
———
Tịch Hoan cất điện thoại, hơi mỉm cười.
Lúc cô cúi đầu, Thẩm Khinh Lãng ngoan ngoãn ngồi cạnh cô, cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng mà nhìn cô chằm chằm.
Giống y hệt như lần đầu tiên gặp nhau.
Tịch Hoan cười, “Nhìn tôi làm gì, đi thôi, cùng ăn gì đó nhé, tôi đã nói với các cậu ấy rồi, ăn xong thì sẽ tập hợp để về.”
Sắc trời đã dần tối, Thẩm Khinh Lãng nhìn ánh sáng loé lên trong mắt cô, khung cảnh phía sau là một con phố ăn vặt, cực kỳ xinh đẹp.
Cậu lấy lại tinh thần, “Ăn gì?”
Hai người đi ăn riêng, không thể tốt hơn được nữa, nghĩ đến đây, cậu đã thấy có chút ngon miệng.
“Sau lưng cậu là cả một con phố, còn chưa đủ cho cậu ăn sao?” Tịch Hoan đứng lên, mềm giọng nói: “Đi nào.”
Một tiếng này làm cả người Thẩm Khinh Lãng rung rinh.
Hình như cậu chưa từng nghe thấy Tịch Hoan nói chuyện như vậy, trước kia đều là ôn nhu, lần này là mềm mại, đáng yêu vô cùng.
Thẩm Khinh Lãng đi đằng sau cô, không khỏi trộm cười.
Giá trị nhan sắc của hai người đều cao, khiến mọi người trên phố ăn vặt đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm, rồi lại buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ cười trộm của cậu con trai.
Lúc đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Tịch Hoan dừng lại, “Đã lâu rồi tôi không ăn đồ ngọt rồi, nếu cậu không vội, tôi muốn đi mua một chút.”
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu như trống bỏi.
Đồ ngọt của tiệm bánh này không nhiều lắm, Tịch Hoan nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chỉ chọn một ly sinh tố, bởi vì nếu ăn bánh kem, lát nữa có lẽ sẽ không ăn nổi cơm mất.
Thẩm Khinh Lãng chỉ chọn một ly nước trái cây.
Nhân viên cửa hàng rất nhanh liền bưng lên.
Tịch Hoan dùng thìa chọc hai cái, hỏi: “Cậu muốn nếm thử không?”
Sinh tố nhìn qua khá nữ tính, tản ra một mùi hương ngọt ngào, và được đặt trong một cái ly trong suốt rất đẹp.
Thẩm Khinh Lãng nhìn cô tiếp tục ăn một ngụm nữa, miệng ngậm lấy cái thìa, cuối cùng có vẻ như bên môi bị dính một chút, cô nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra liếm.
Cậu đột nhiên cúi đầu, cả người nóng ran.
“Ăn ngon lắm đó, cậu thật sự không muốn thử à?” Tịch Hoan cứ tươi cười nhìn cậu, “Thầy Thẩm, thầy đừng hối hận nhé.”
Thẩm Khinh Lãng nhớ tới hành vi giả mạo thích ăn đồ ngọt của mình, gian nan mà ngẩng đầu, có chút không tự tin nói: “Vậy… cho tôi nếm một ngụm.”
Cậu nhìn xuống bàn, không thấy có cái thìa thứ hai.
Tịch Hoan nói: “Không có thìa đâu, cậu từ từ đã.”
Nói xong, cô đặt cái thìa trong tay vào ly sinh tố, lại nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng đang khẩn trương, chẳng lẽ là muốn dùng chung một cái thìa?
Nhưng không ngờ ngay sau đó, ống hút trong ly nước trái cây trước mặt cậu bị lấy ra, sau đó trực tiếp chọc vào bên trong ly sinh tố.
Tịch Hoan giơ tay, “Cậu có thể hút một ngụm to thật to.”
Cô khoa tay múa chân, lại bị chính mình chọc cười, cười hết sức vui vẻ, mi mắt cong cong, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, làm người khác không rời được mắt.
Nhưng Thẩm Khinh Lãng lại cảm thấy có chút thất vọng nho nhỏ.
Cậu còn tưởng Tịch Hoan sẽ dùng thìa múc một miếng, sau đó đút cho cậu ăn cơ, bàn bên cạnh rõ ràng cũng làm như vậy mà.
Buồn bực, hơi khó chịu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!