Dùng Tình Yêu Cảm Hóa Nhân Vật Phản Diện - Chương 10: phù tu không dễ làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Dùng Tình Yêu Cảm Hóa Nhân Vật Phản Diện


Chương 10: phù tu không dễ làm


“—— giết Độc Cô Tịch ngươi, mới đúng là thay trời hành đạo.”

Khương Thận Hành đang ăn dưa  “Phốc” một tiếng phun ra, nhìn về phía Đường Biên, hửm? Đường Biên sao không cười? Không buồn cười sao?(Vi: chồng người ta sắp ăn hành, cười cái nổi gì)

Không ngờ có người dám dõng dạc nói muốn giết Độc Cô Tịch!

Làm ơn! Phải biết trong trận đánh BOSS cuối cùng《 Thiên Diễn Kỷ 》, dù chính đạo thay phiên ra trận hay kích trí mạng cuối của nam chính Tần Dập, thật ra cũng do nhờ ăn may thôi!

Nếu trong trạng thái đầy máu…… Một Độc Cô Tịch đánh mười tên Tần Dập! Rồi thêm trăm người khác! Cũng không phải giỡn chơi!

……

Trong thế giới Đại Mẫu Thần, võ công tu vi không thể trực tiếp “Phế bỏ” như tiểu thuyết võ hiệp, chỉ có thể phong ấn.

Cả võ công Độc Cô Tịch cũng thế.

Sau khi võ công nội lực bị “Phong ấn” thì không thể tiếp tục động chân khí. Nhẹ thì nội thương phản phệ, nặng thì kinh mạch toàn thân đứt đoạn mà chết.

Nhưng —— chỉ cần Độc Cô Tịch không sợ phản phệ, thì sẽ mạnh như trước.

Chiến trường nháy mắt đã chuyển xuống lầu. Hai thân ảnh một xám một xanh bay ra từ song lăng, chợ đêm ồn ào một mảnh sợ hãi. Chỉ bạc đầy trời, quá trình Độc Cô Tịch thu thập tên giáo đồ Thiên Đạo kia chỉ cần dùng hai chữ để hình dung.

“Treo lên đánh”.

Không…… Một chiêu đã giải quyết xong thì không thể gọi là “Treo lên đánh” nhỉ?

Độc Cô Tịch xác thật chỉ dùng một chiêu —— trăm chỉ bạc kết thành lưới, cắt sâu vào da thịt hoàn toàn trói chặt người nọ.

Nhưng theo kéo chặt của bạc huyền, thân mình bị cấm chú không ngừng phản phệ dần không đứng vững.

Tuy cắn chặt hàm răng, liều mạng áp chế, nhưng vẫn phun ra búng máu chói mắt, nhuộm đầy vạt áo.

Đường Thâm xông lên, nâng thân thể lung lay người nọ, máu nóng dính đầy tay.

“Tiền bối…… Ngươi, ngươi……”

Độc Cô Tịch nhíu mày lắc lắc đầu, ý bảo không sao, thân thể vô lực lại bán đứng hắn. Mồ hôi giữa trán chảy xuống, ngực kịch liệt phập phồng vài cái, nhưng vẫn nhịn không phun ra mà nuốt tất cả máu trong miệng xuống.

Đường Thâm thấy hắn như vậy, đau lòng muốn ngất, chỉ nghĩ để hắn nhanh chóng thu tay, nói với đệ tử Thiên Đạo Giáo bị trói chặt kia: “Hắn không muốn giết ngươi, nếu ngươi đã hiểu thì thu tay! Bây giờ ngươi đi, chúng ta sẽ không đuổi theo!”

Thanh niên Thiên Đạo Giáo co thân, chỗ trán bị bó chảy máu, chắc cũng không dễ chịu, nhưng chỉ lộ ra một mạt cười lạnh.

“Thiên Đạo Giáo ta ghét cái ác như thù, sao lại sợ chết, sợ một ma đầu? Muốn giết cứ giết! Dù ta chết thì vẫn còn ngàn vạn giáo chúng báo thù cho ta, đoạt hồn lấy mạng ngươi!”

Ngọa tào! Dưa Khương Thận Hành bên cạnh cũng rớt xuống đất.

Tên này vậy mà không sợ a, còn dám thách thức đại ma đầu giết người không chớp mắt?

Không biết xem xét thời thế, dám đối đầu với nam chính, cho ngươi đi bán muốn liền giờ.

……

Quần chúng vây quanh ngày càng nhiều, hoàn toàn không biết đầu đuôi, chỉ thấy một thanh niên tự xưng “Giáo đồ Thiên Đạo” bị chỉ bạc trói chặt, chảy máu nhưng vẫn không sợ, trừng mắt mắng to “Ma đầu”.

Mà giằng co với gã là hai thanh niên cao gầy.

Vẻ ngoài tuấn lãng, thoạt nhìn không giống như “Ma đầu”. Phía sau có hai đồ đệ mặc trang phục Phong Diệp sơn trang, càng làm người nghi hoặc.

Thiên Đạo Giáo bởi vì giáo lí “Trừng ác hướng thiện” nên có uy tín rất cao trong dân chúng, thậm chí được xưng là “sứ giả Thiên Đạo”. Mà Phong Diệp sơn trang cũng là danh môn chính đạo nổi tiếng, lại vừa vặn cách ngoài Lạc Kinh Thành không xa, cũng là người tốt ở trong lòng bá tánh Lạc Kinh.

Bộ dáng bây giờ, lại là lũ lụt vọt Long Vương miếu, quân tử tranh chấp?

Bỗng có người kêu to: “Chư vị! Các ngươi nhìn đôi mắt người thanh y kia, lại nhìn cầm huyền trong tay hắn, ‘bích đồng uống máu, Thực Cốt Cầm Ma’—— người nọ, người nọ sẽ không phải là ma đầu lột da rút xương, tàn sát cả Diêm Hải Thành Cầm Ma Độc Cô Tịch chứ?!”

Mọi người nghe vậy liền ồ lên.

Một đứa bé nghe vậy nói: “Mẫu thân, phụ thân nói qua Cầm Ma là đại phôi đản! Người xấu khi dễ người tốt! Chúng ta không phải nên giúp người tốt à?”

“Con đừng nói bậy!” phụ nhân bên cạnh sốt ruột, làm bộ muốn ôm đứa nhỏ kia về.

Nhưng đứa nhỏ kia lại giãy giụa, khom lưng lẻn đến chỗ đám người đằng trước, từng đâu nhặt một hòn đá, dùng sức ném vào người Độc Cô Tịch.

Đường Thâm vội vàng chắn trước mặt, bị mấy hòn đá vụn nện lên lưng, tuy chỉ là đứa bé, nhưng sức lực cũng không nhỏ. Y vừa muốn quay đầu rống đứa nhỏ kia, bỗng bị một hòn đá chọi vào mắt.

“Ô……”

“Lược Ngôn!”

Độc Cô Tịch gầm nhẹ một tiếng, chỉ thấy Đường Lược Ngôn che đôi mắt, một tia máu loãng chảy ra từ khe hở ngón tay.

Trái tim như bị lửa thiêu đốt, môi mỏng run rẩy, cái trán ẩn ẩn hiện gân xanh. Ba đạo chỉ bạc mạnh mẽ đập trên mặt đất, xẹt ra tia lửa hắt lên gương mặt Tu La của hắn, càng làm nứt bốn cửa hàng trái cây gần đó, người xem náo nhiệt sợ tới mức thét chói tai, đứa nhỏ cũng bị cả kinh khóc lớn.

Mẫu thân ôm chặt đứa nhỏ kêu thảm thiết, đám người phía sau không rõ nguyên do, ồn ào kêu “Ma đầu giết người” “Cả đứa nhỏ cũng không tha”, thậm chí có mấy người trộm thêm dầu vào lửa.

Đường Thâm nóng vội, ngay sau đó chỉ nghe vài tiếng ánh lửa đùng đùng  và tiếng ma sát, gạch ngói, đồ sứ, v.v… ầm ầm sập một tảng lớn.

So với mấy chiêu hù người vừa rồi, lần này Độc Cô Tịch không hề nương tay, có người bị đánh vỡ đầu, có người bị thương, một trận quỷ khóc sói gào.

“Người ồn ào, giết!”

Dưới trăng lạnh, thanh âm Độc Cô Tịch không cao, nhưng lại như ma âm khảm vào lòng mọi người. Hỗn loạn vừa nãy phảng phất chỉ là ảo ảnh, tất cả bỗng lâm vào tĩnh mịch.

“…… Là, là ma đầu! Thật là Cầm Ma kia!”

Sau một lúc lâu, mới có người run giọng trộm nghị luận: “Phong Diệp sơn trang…… Thật cấu kết với ma đầu!”

Độc Cô Tịch nghe vậy, liếc một cái, trong mắt màu trắng tràn đầy huyết vụ, làm người vây xem lui vài bước.

“Tàn sát Diêm Hải Thành, bây giờ còn tới làm hại Lạc Kinh…… A.”

Giáo đồ Thiên Đạo phun ra một ngụm máu đen, cười thảm mấy tiếng: “Tốt! Tốt! Phong Diệp sơn trang, nhìn như danh môn chính đạo, kỳ thật đổi trắng thay đen, thu nạp ma đầu ý đồ gây rối, đáng chết ——!”

Độc Cô Tịch chỉ nôn nóng dời tay che đôi mắt của Đường Lược Ngôn, thấy rõ y chỉ bị xước khóe mắt, mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn hảo, còn hảo……

Nếu vì hắn mà bị thương đôi mắt, vậy thì phải làm sao đây?

Lại nghe giáo đồ Thiên Đạo kia liên miên lên án, càng nói càng khó nghe: “Ma đầu! Năm đó ngươi không chỗ để đi, là do lão anh hùng và Úc đại hiệp Phong Diệp sơn trang thu lưu ngươi. Kết quả ngươi không những hại Úc đại hiệp mất tích, càng hại lão anh hùng chết thảm ở Độc Tàm Giáo! Còn đê tiện vô sỉ —— gian giết nữ nhi Thời Lan của lão anh hùng!”

Thân mình Độc Cô Tịch bỗng chấn động, từ từ quay đầu, dưới ánh trăng hai tròng mắt thanh lãnh bắn ra thị huyết đáng sợ.

“…… Ngươi, chớ có nói bậy chuyện của tiểu sư muội!”

“A, ngươi đã dám làm, còn sợ người khác nói? Thời Lan cô nương vốn muốn gả cho Lăng Vi lâu chủ, ngươi không cam lòng, bắt nàng vào Độc Tàm Giáo lăng nhục, lại dùng thi thể nàng bắt lão anh hùng đầu hàng! Việc này người trong thiên hạ đều biết, uổng các ngươi là thanh mai trúc mã, ngươi lại độc ác như thế, căn bản ——”

“Ngươi câm mồm!”

Bạc huyền bỗng buộc chặt, giáo đồ Thiên Đạo kia máu tươi phun tung toé, đầu ngã quỵ chết trên mặt đất.

Ánh trăng bị mây bay che khuất, vạn vật ảm đạm. Độc Cô Tịch hai mắt sung huyết, như không thể hô hấp cúi mình nắm chặt ngực, hàm răng bị cắn đến  rung động khanh khách.

“Ta…… Không có……”

“Không phải như gã nói, ta không có.” Ngực kịch liệt phập phồng, thanh âm nghẹn ngào, cùng với từng cổ máu loãng mơ hồ.

“Tiểu sư muội…… Ta muốn cứu nàng, ta chỉ…… Muốn cứu nàng. Tại sao…… Tại sao không có người chịu tin ta?”

“……”

“Ta không muốn đả thương người, nhưng tại sao…… Ai cũng muốn bức ta?!”

Một cổ gió yêu ma nổi lên. Trên mặt Độc Cô Tịch xuất hiện từng hoa văn đen nhánh, hai tròng mắt cũng từ từ hiện lên huyết hồng.

Đường Thâm thầm kêu không ổn nhưng giọng nói lại càng ôn nhu hơn: “Độc Cô tiền bối, ngươi bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Nâng gương mặt người nọ, vết rạn đáng sợ tứ tung dưới lòng bàn tay. Đường Thâm không chút sợ sệt, vẫn ôn nhu nói: “Tiền bối, ngươi bình tĩnh một chút! Ngươi nhìn ta! Ta tin tưởng ngươi a, ngươi nói cái gì…… Nói cái gì ta cũng tin!”

“Ngươi có còn nhớ? Chúng ta phải đi tìm Úc tiền bối. Ngươi không phải rất muốn gặp sư phụ ngươi sao? Chúng ta không phải đã nói cùng đi tìm người sao?”

“……”

“Ta sẽ bồi ngươi. Từ nay về sau, mặc kệ ngươi làm cái gì, ta sẽ luôn ở bên ngươi!”

“Sau này ngươi…… sẽ không còn lẻ loi một mình, ta sẽ không để ngươi lại một mình!”

Đôi mắt Độc Cô Tịch lúc thanh tỉnh, lúc thì hung tàn như yêu thú.

Vào thời điểm mấu chốt này, một hòn đá lại nện thật mạnh lên lưng hắn.

Trong chỗ tối góc đường có một thanh niên đang run rẩy: “Chỉ là một tên ma đầu mà ai cũng có thể giết chết, mọi người hà tất phải sợ! Ta không tin, không tin hắn thật có thể giết hết chúng ta!”

Đường Thâm quả thật muốn nổi điên, nếu y có võ công, chắc chắn đã xông lên đá chết tên đó. Cúi đầu, chỉ thấy lại thêm một sợi máu loãng rơi xuống đất, môi mím chặt Độc Cô Tịch run nhè nhẹ, khi nâng mắt lên, hoa văn trên mặt đã rút đi, chỉ còn đôi mắt lạnh lùng.

Hắn cọ cọ vết máu bên miệng, cười khổ một tiếng, khó có thể che dấu mệt mỏi.

……

Đường Thâm vừa nhẹ nhàng thở ra, vừa đau lòng vô cùng, ôm chặt lấy hắm an ủi.

…… Sao có thể không mệt, sao có thể không mệt chứ?

Độc Cô Tịch chưa từng muốn đả thương người, nhưng luôn bị người hiểu lầm. Oan khuất nói không nên lời, tuyệt vọng bị vạn người chỉ chỏ, ai hiểu được?

Kỳ thật vào thật lâu trước kia, hắn cũng từng phản kháng.

Cũng khóc rống, cũng hao hết miệng lưỡi giải thích quá, nhưng không ai nghe, không ai tin.

Cho nên về sau hắn không khóc, không bao giờ thử tự chứng minh trong sạch. Tùy người ngoài nói, nghĩ, phạt thế nào, khóe miệng chỉ cười lạnh, trong mắt chỉ còn tĩnh mịch.

……

Người nọ không phản kháng, càng không đẩy y ra. Tựa như đã từ bỏ chống cự, gác cằm gác lên vai y, thân mình nặng nề đè xuống.

Đường Thâm ôm chặt, càng cảm thấy trách nhiệm trọng đại trên vai mình.

Ta…… sẽ không để hắn chịu ủy khuất như thế nữa!

Mặc dù không có võ công và y thuật, cũng muốn liều mạng bảo hộ hắn! Mẹ nó tức chết lão tử!

Nghĩ như vậy, gió đêm lạnh băng thổi qua, đầu óc dần thanh tỉnh. Nâng cái tay bị chỉ bạc kéo tràn đầy vết thương Độc Cô Tịch lên—— nơi này đã không thể ở lâu, cần gì phải chần chừ?

“…… Độc Cô tiền bối, ngươi nhìn trời đã không còn sớm, chúng ta về nhà nha?”

Chuyện Tiền Hậu Lộc chết, chắc Tiền Nhất Thăng đã hay tin.

Lấy tính tình người nọ, tất nhiên sẽ mượn cái cớ này. Mà Thiên Đạo Giáo…… Đường Thâm biết rõ đám người kia tuyệt sẽ không bỏ qua, đêm nay đã định là một đêm rất dài.

Nghĩ đến đây, mắt đen như nước Đường Thâm nổi lên gợn sóng, âm thầm “Chậc” một tiếng.

—— vốn định chờ vài ngày nữa, bố trí hoàn hảo toàn bộ kế hoạch, rồi tìm cơ hội thích hợp thế chưởng môn Tần Dập diệt trừ mấy tên luôn chèn ép kia.

Nhưng ai ngờ chỉ ra dạo phố cái, tự nhiên bị chó điên cắn?

Cũng tốt.

Người định không bằng trời định, vừa lúc nương đại loạn đêm nay, diệt sạch gợn sóng trong Phong Diệp sơn trang!

……

Độc Cô tiền bối, nếu đêm nay ta thắng, chúng ta…… Sẽ có thể an tâm lên đường đi tìm người nọ.

Cho nên, lão tử dù liều mạng cũng phải thắng cho ngươi xem!

“Khương tổng, trong cái rương anh đào lúc trước không phải nói có thanh phong chú à? Có mang theo không?”

Khương Thận Hành bị y hỏi thế, “A” một tiếng, lập tức đào đào đào đưa qua hai lá phù một vàng một xanh.

“……”

Tuy là hai lá phù tốt, nhưng nếu không vào tay Đường Thâm, sẽ chẳng khác gì hai tờ giấy bỏ đi.

“Phù chú” này chỉ xuất hiện trong tác phẩm hay nhất Đại Mẫu Thần 《 tu phù 》. 《 Thiên Diễn Kỷ 》 không có, 《 Độ Huyết Kiếm 》 không có, 《 Tầm Hoa Tiêu Dao Lục 》 cũng không có.

Nếu không phải trò chơi buộc phải có mối liên hệ giữa các tác phẩm, “Phù chú” nào sẽ xuất hiện ở thế giới này.

“Phù chú” cần chú văn khởi động. Chú văn không dài, chỉ từ 8 chữ đến 16 chữ, trong《 tu phù 》 có ghi tất, nhưng người nhớ rõ từng câu từng chữ có lẽ chỉ mình biên tập Đường Thâm luôn nghiêm túc thẩm tra đây.

Một tay cầm lấ phù vàng, Đường Thâm mặc niệm “Bằng hư ngự phong, thanh vân thẳng thượng”, dưới chân thoáng hiện một pháp trận màu xanh lục.

“Cung Độ Lương Tiêu! Mau vào đây, Khương tổng anh cũng đứng vững nha —— thanh phong chú · thần hành! Chúng ta về nhà!”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đường dùng được phù chú, chứng minh y thuật và võ công không phải thật sự mất hết. ( hả hả hả? )

……

Ô ân, như đã nói ở chương trước, không bằng vào một chương nào đó ngược ngược thân công cho thoải mái, vì thế hôm nay liền siêu sớm cày xong ha.

Cả chính tôi cũng thấy thần logic của mình hảo manh manh! Ú ù ~
__________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN