Dùng Tình Yêu Cảm Hóa Nhân Vật Phản Diện
Chương 9: Dạ Thần Nguyệt không dễ làm
Cửa sổ lầu hai Lâm Giang tửu lầu, vừa lúc cảnh đêm.
Một nữ tử váy lụa xanh đậm gương mặt trắng nõn, mười bảy tám tuổi chờ cạnh bàn mấy thầy trò, khi cười đôi mắt như dòng nước trong.
Thẳng nam Khương Thận Hành nháy mắt hăng hái, nhéo đậu phộng nấu, ánh mắt lấp lánh: “Trong tiệm khác luôn để tiểu nhị xử lý, sao chưởng quầy ở đây lại để cô nương xinh đẹp ra tiếp?”
Cô nương đỏ mặt: “Nô gia, phu quân nô gia bị bệnh, nên nô gia mới ra giúp đỡ.”
Nghe chưa, người ta đã có chồng!
Đường Thâm vui vẻ nhìn về phía Khương Thận Hành, mà Khương Thận Hành thì nhìn trời oán niệm.
“Mang toàn bộ đồ ăn ngon nhất trong tiệm lên, còn nữa” Đường Thâm chỉ chỉ Độc Cô Tịch, “Nấu cho vị công tử này một chén bánh trôi hoa quế, hắn thích bỏ nhiều mật đường. Đúng rồi, nghe giọng vị cô nương này…… Không, vị phu nhân này chắc là người địa phương, xin hỏi có thể mua được hoa Quỷ Đăng Lung hoa ở đâu vậy?”
“Quỷ Đăng Lung à……” Thiếu phụ nghĩ nghĩ, “Nếu muốn mua hoa thược dược, phường hoa bình thường đều có ~ Quỷ Đăng Lung quá đỏ quá diễm lệ, người thích không nhiều lắm, cũng không thấy ở đâu có bán cả.”
“Bất quá ~ hậu viện của tử lầu này có mấy nhánh Quỷ Đăng Lung đang kết hạt, nếu công tử không chê, nô gia liền gọi người cắt mấy nhánh cho công tử?”
“Thì ra ở chỗ ngươi có a? Thật tốt quá!” Quả là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Đường Thâm vội nói, “Vậy phiền phu nhân cắt nhiều chút, sau đó cùng tính tiền.”
Chỉ chốc lát sau, trên bàn đầy đồ ăn, một bao hạt Quỷ Đăng Lung bị Đường Thâm cười tủm tỉm hiến cho Độc Cô Tịch nhìn.
Đanh ăn vui vẻ, chợt nghe nữ tử bên cạnh kêu sợ hãi:
“Tiền công tử, ngươi làm gì vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám đùa giỡn nữ tử?”
Quầy bên kia, thiếu phụ tú lệ đeo vòng tay ngọc phỉ thúy vừa rồi đang bị một nam tử da đen ục ịch, đầu trâu mặt ngựa nắm tay không bỏ.
“Ai, nương tử Lữ gia, sao lại nói ta đùa giỡn? Bổn đại gia ta là đang quan tâm, đau lòng nàng a ~ Tên trượng phu quỷ bệnh kia của nàng đã định đoản mệnh, chờ gã chết, một người còn trẻ như nàng phải làm sao? Không bằng sớm theo bổn đại gia, đảm bảo cả đời cơm ngon áo ấm!”
“Công tử thỉnh tự trọng! Trước không nói nô gia đã gả, chỉ nói công tử đây là thiếu tông chủ một tông của Phong Diệp sơn trang, nhà cao cửa rộng lại tri thư đạt lý, Lữ Lưu thị thân phận hèn mọn sao dám trèo cao?”
Nghe bố chữ “Phong Diệp sơn trang”, không phải môn phái của chúng ta sao? Đám Đường Thâm đều sửng sốt.
Cẩn thận nhìn, lập tức hiểu rõ, đăng đồ tử kia đúng là con trai của cáo già xảo quyệt tông chủ Huyền Hỏa Tông Tiền Nhất Thăng —— Tiền Hậu Lộc.
Tiền lão đầu chỉ này một đứa con trai này, lớn lên đầu trâu mặt ngựa y như cha gã.
Cậy vào cha mà mua chuộc vài người Phong Diệp sơn trang, suốt ngày dạo sòng bạc, uống rượu, đùa giỡn gái nhà lành, quả thật là súc sinh, nếu phụ thân gã không ở địa vị cao, sớm đã bị Phong Diệp sơn trang đá hơn trăm lần.
Mà người còn không biết xấu hổ, càng không sợ bôi đen danh môn chính phái, dám trơ mặt đùa giỡn nữ tử, lấy sơn trang ra dọa người.
“Lưu Thúy Nhi ~ nàng đã biết phụ thân ta là tông chủ Phong Diệp sơn trang, vậy có biết toàn bộ Lạc Kinh Thành này ~ là dựa vào sự che chở Phong Diệp sơn trang? Bổn đại gia có thể coi trọng một quả phụ như nàng là phước của nàng, hiểu không?”
“Công tử thỉnh buông tay, phu quân nô gia vẫn còn sống, đau quá……”
“Uy!” Một đại hán bàn bên không nhìn được nữa, đứng dậy.
Không ngờ nam tử dáng người thấp bé, vẻ mặt ổi kia thình lình đánh một chưởng.
“Phanh ——” một tiếng, thân thể cao lớn của gã bay tới bàn rượu phía sau.
Mọi người kinh ngạc, chỉ có thanh niên xui xẻo bị đánh nghiêng bàn vẫn bình tĩnh, im lặng một tay nâng đại hán bị đánh đến hộc máu dậy.
Dưới vải thô, ẩn ẩn lộ ra cẩm y đắt tiền.
Tiền Hậu Lộc đắc ý dào dạt nói: “Còn người nào không có mắt? Võ công của bổn đại gia là do tông chủ dạy, dù là chưởng môn hay Chấp Kiếm trưởng lão cũng chưa chắc là đối thủ. Đối địch với bổn đại gia đồng nghĩa đối địch toàn bộ Phong Diệp sơn trang! Đến lúc đó phụ thân ta dẫn người tìm tới thì một kẻ cũng không thoát được!”
“Huyền Hỏa Tông…… Lại có loại người này, đáng giận!”
Đường Thâm nghe vậy sửng sốt, vội đè cái tay ném mạnh đũa Độc Cô Tịch. Bên kia, Lương Tiêu đồng thời đè lại Cung Độ đang bất bình.
Khương Thận Hành lẻ loi ngồi giữa hai CP nam nam, tịch mịch ăn dưa.
“Chấp Kiếm trưởng lão mặc kệ sao?”
Độc Cô Tịch bất mãn trừng Đường Lược Ngôn, rồi mới nhớ người này mất hết nội lực, võ công nào có thể so với trước. Âm thầm ảo não, lại chỉ nhíu mày quay đầu đi: “Ngươi mặc kệ thì thôi, cũng đừng kéo người khác cùng mình——”
“Đã nói kêu ta Lược Ngôn mà ~”
Đường Thâm không vội, chỉ nhướng mày cười khẽ sờ soạng mu bàn tay người nọ vài cái.
“Quản ~ đương nhiên phải quản, nhưng nếu đồng môn tương tàn không phải để người ngoài tùy tiện chê cười? Như vậy đi, ta đi nói vài câu với gã, không được thì động võ cũng không muộn.”
Dứt lời liền đứng dậy, từ eo lấy ra một chiếc phiến gập lại chọt nhẹ bả vai đăng đồ tử kia, cười tủm tỉm nói: “Tiền thiếu gia, thật trùng hợp.”
“Chấp……”
Tiền Hậu Lộc tuy nói không coi ai ra gì, nhưng “Không coi ai ra gì” này lại đứng sau “Bắt nạt kẻ yếu”.
Người gã sợ nhất không ai ngoài phụ thân gã, mà mấy ngày trước phụ thân còn đặc biệt giáo huấn gã —— Chấp Kiếm trưởng lão tới từ Đường Môn bối cảnh thâm hậu, Tiền gia bọn họ không được trêu vào, nếu tiểu tử thúi ngươi dám sinh sự, về nhà đánh gãy chân ngươi.
“Thiếu gia…… Chẳng lẽ lại uống quá nhiều? Nhìn kĩ đi, vị trước mắt đây chính là đại tẩu Lữ Lưu thị của ngươi, không phải Tiểu Thúy cô nương ở Vạn Hoa Lâu ~ tỉnh rượu chưa?”
Tiền Hậu Lộc sửng sốt, ánh mắt nửa tỉnh nửa mơ.
“Nhìn dáng vẻ chắc còn chưa tỉnh, tiểu nhị, đưa một bồn nước lạnh tới ~”
“Giờ tỉnh chưa?”
Bị tạt một gáo nước lạnh, còn bị Đường Thâm hung hăng một véo một cái sau lưng, Tiền Hậu Lộc ghi nhớ lời dạy phụ thân, cuối cùng “ưm ưm à à” thu vẻ mặt □□, thay thành bộ dáng “Người thành thật” theo đà tìm bậc thang leo xuống.
“Chấp Kiếm trưởng lão dạy phải! Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân say quá, lần sau không dám nữa!”
“Vị Lữ thị này thật ra là biểu muội họ hàng xa của ta, Tiền công tử, sau này vào lúc nhàn rỗi cũng chớ tìm xá muội vui vẻ a?”
“Ai Chấp Kiếm trưởng lão! Tiểu nhân thật không dám đến nữa!”
Đường Thâm thầm nghĩ nhịn một chút vì đại sự, chờ khi về lại lấy việc này ra chèn ép Tiền Nhất Thăng, xoay người cười làm lành với mọi người: “Hiểu lầm, hiểu lầm. Đệ tử trong môn uống say nên nói mê sảng, làm chư vị chê cười. Vì xin lỗi, các bàn thêm một vò rượu hoa quế, Đường mỗ mời khách.”
Mọi người liên tiếp gật đầu, tửu lầu rất nhanh khôi phục ồn ào. Đường Thâm đến trước mặt thanh niên bị đánh nghiêng cái bàn chắp tay nói: “Thập phần xin lỗi, bàn rượu và thức ăn này bao nhiêu bạc, Đường mỗ trả gấp bội cho ngài.”
“Trả?” Thanh niên nhìn y, mắt tam giác lập loè, từ từ lộ ra tia nguy hiểm, “Đã muốn trả, thì kêu gã…… Lấy mạng ra trả đi?!”
……
“Sư phụ ——” “Lược Ngôn!”
Mấy đạo hắc ảnh sắc bén phóng đến, trong gió mạnh Đường Thâm chỉ kịp nín thở nhắm mắt.
“Binh ——” tiếng kim loại vang chói tai, móng tay thanh niên mắt tam giác nhỏ dài như trảo đang mạnh mẽ bắt lấy bao cổ tay Cung Độ.
Đường Thâm bị Độc Cô Tịch bảo vệ trong lòng, cách chiến trường hơn một trượng.
“Độc Cô tiền bối!” Đường Thâm còn chưa kịp vui vẻ thuận tiện vùi đầu vào ngực đối phương, giương mắt liền thấy Độc Cô Tịch khởi động chân khí co cái chân bị thương, mồ hôi lạnh dính ướt cả trán, vội vàng duỗi tay đỡ hắn, đáy lòng đau đau.
Đồng thời rất nghi hoặc.
Chuyện gì đây? Sao bỗng nhiên…đánh nhau rồi?
Y cảm thấy thái độ vừa nãy của mình khá tốt, ít nhất không đến mức thiếu đánh nha?
Lương Tiêu cũng cầm kiếm đứng dậy, thong dong tiến lên chắp tay hỏi: “Vị thiếu hiệp này cần gì phải tức giận? Sư phụ ta đã nói muốn trả, chỉ là một bàn rượu và thức ăn mà thôi, có chuyện gì từ từ thương lượng.”
Thanh niên nghe vậy hàn quang trong mắt càng lạnh. Nhéo một cái, bao cổ tay bằng đồng Cung Độ vỡ ra, người cũng bị gã ném xa mấy thước. Lương Tiêu cầm kiếm còn chưa kịp tới gần đã bị thanh niên kia phất tay áo văng ra hơn nửa trượng.
…… đuma, mạnh vậy!
Đường Thâm kinh ngạc —— Cung Độ Lương Tiêu tuy mới niên thiếu, tạm còn chưa có hào quanh nam chính và trung thần 《 Độ Huyết Kiếm 》, nhưng đều là đệ tử nhân tài kiệt xuất của sơn trang.
Cùng ra trận, lại không chịu đựng một kích của thanh niên trước mặt?
Trẻ như vậy đã có tu vi cao thâm, người này ai a? Nhân vật trong sách sao? Nhưng gương mặt lại rất quần chúng, chẳng lẽ là NPC mạnh mẽ nào trà trộn vào?
“Phong Diệp sơn trang…… Tự xưng là danh môn chính đạo, a” thanh niên kia híp mắt, đến chỗ Tiền Hậu Lộc đang nhũn cả người, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Trong môn lại nuôi loại heo chó này, thực quá buồn cười! Cũng tốt, nếu chính các ngươi đã mặc kệ, hôm nay tại hạ sẽ thay trời hành đạo, thanh, lý, môn, hộ giúp sơn trang các ngươi!”
Thay trời hành đạo? Thanh lý môn hộ?
Đường Thâm cảm thấy lời kịch này có chút quen tai.
Mắt thấy thanh niên lướt qua y, khí tràng quanh thân làm tóc dài bay bay, trên cổ lộ ra một khối ngọc màu xanh lá, khắc bố chữ to “Thiên Đạo Luân Hồi”.
…… Thì ra, là giáo đồ Thiên Đạo!
……
Trong sách Đại Mẫu Thần có một môn phái “Thiên Đạo Giáo”.
Môn phái tụ tập các cao nhân, một đám theo Dạ Thần Nguyệt, tự xưng là có quyền bình phán tất cả đúng sai trên thế gian.
Nói dễ nghe là ghét cái ác như thù, lý tưởng cao thượng, tận sức tạo ra thế giới thanh tịnh; nói khó nghe thì là một đám tàn nhẫn cuồng vọng —— suốt ngày xuất quỷ nhập thần, chỉ dựa vào yêu ghét của mình mà cứu “Người tốt”, giết “Người xấu”, quậy vô cùng vui vẻ.
Hôm nay, coi như đến phiên Tiền Hậu Lộc kia gặp Diêm Vương.
Thân hình béo lùn bị nam tử mắt tam giác xách cổ nhấch lên, đôi chân mập liều mạng giãy giụa giữa không trung, cổ bị trường giáp đâm chảy máu.
Nam tử “Trừ bạo an dân” không quên quay đầu hỏi thiếu phụ bị đùa giỡn: “Ngươi, muốn người này nhanh chóng chết hay chết từ từ?”
Thiếu phụ sớm đã sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, lắc đầu. Nhìn Tiền Hậu Lộc như bị quỷ thắt cổ sắp không trụ được, một hơi té xỉu vào lòng tiểu nhị phía sau.
“A, yếu đuối bất kham, nên mới bị người khi dễ.”
Trong mắt giáo đồ Thiên Đạo chẳng phân biệt lớn nhỏ, càng không có “Tội không đáng chết”. Dù chỉ trộm chó, ăn trộm ăn cắp, đụng phải cũng giết không tha.
Tiền Hậu Lộc bị vặn gãy cổ, miệng mũi phun máu, bị ném xuống đất.
Các khách nhân sợ tới mức vội vàng lén chạy ra ngoài.
Nam tử áo xám cũng không ngăn cản, chỉ quay đầu, đôi mắt tam giác lạnh lùng nhìn Đường Thâm.
……
Đường Thâm dựng lông, ách, ánh mắt cổ quái kia là có ý gì?
Tui hông đùa giỡn phụ nữ! Càng hông làm chuyện gì để anh bạn muốn “Vì dân trừ hại” nha!
“Hai đệ tử quả thật là người nhiệt huyết chính trực,” thanh niên lạnh lùng liếc Lương Tiêu đang đỡ Cung Độ dậy, “Chỉ tiếc…… Theo một tên sư phụ không dùng được.”
“Ách……?”
“Mắt thấy trong môn có loại bại hoại này, không những không mạnh mẽ diệt sạch, chỉ nghĩ nhịn vì chín sự, đục nước béo cò, có thể thấy cũng không phải kẻ tốt! Bọn họ đi theo ngươi có thể học được thứ tốt gì? Không bằng giết ngươi, để nhóm đồ nhi của ngươi đổi một tên sư phụ khác!”
“Ai ai, đại hiệp đừng kích động, đại hiệp ngươi nghe ta giải ——”
Nhưng còn chưa dứt lời, nam tử kia đã đến trước mặt. Đây rõ ràng là gặp phải người không nói lý! Chẳng lẽ mình không vừa mắt như vậy, một hai phải diệt trừ cho sảng khoái?
Bất quá, trong Thiên Đạo Giáo não tàn kia vốn đã không có mấy người bình thường! Ế ế ——
“Tang” một tiếng, ma trảo sắc bén của nam tử mắt tam giác đánh mấy đạo ngang dọc lên xen chỉ bạc.
Độc Cô Tịch nhìn như không mang bất kỳ vũ khí sắc bén gì, kỳ thật tất cả bạc huyền đều quấn trên đái ngọc bên hông.
Khoảnh khắc đầu ngón tay biến ảo, từng căn chỉ bạc đan xen che trước người Đường Thâm, cản lại ngón tay của nam tử áo xám, ầm ầm ma sát ra tia điện.
“Thực Cốt cầm huyền? Bích đồng…… uống máu.”
Người nọ thấy võ công mình bị áp chế, không khỏi nhíu mày nhìn bạc huyền độc đáo kia, tiện đà yên lặng hút ngược ngụm khí lạnh. Bất ngờ giương mắt đối diện với con ngươi màu trắng của Độc Cô Tịch, trong mắt đầu tiên là kinh ngạc, rồi điên cuồng vui mừng, cong khóe môi, tựa như đứa nhỏ được cho đường.
“Cầm Ma…… Độc Cô Tịch?”
“A, ha ha ha, tốt! Thật quá tốt! Thật là ông trời có mắt! Hôm nay giết Độc Cô Tịch ngươi, mới thật là thay trời hành đạo!”
Tác giả có lời muốn nói: Bao dưỡng tỏ ý cảm ơn:
ID thường xuyên xuất hiện ô ô =w=
Chương sau ngày mai sẽ đăng siêu sớm, ngược thân công chút chút, ta không ngược tâm chỉ ngược ngược thân cho vui vẻ. ( ngươi đủ rồi! )
Đường Thâm khi yêu sẽ trở nên gay gắt, sau này mọi người sẽ nhìn thấy y âm thầm tính sổ từng kẻ.
Vũ khí Độc Cô là cầm ~ là cầm (đâu phải cầm huyền, rõ ràng là cầm)!
Giờ thuận tiện bàn luận vấn đề công thụ Khương Thận Hành nao.
Ta chưa nghĩ ra, bùn manh cảm thấy anh ta là công hay thụ?
__________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!