Dungeon Hunter - Chương 79: Dwarf, Nhiệm vụ, Thành công (phần 3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Dungeon Hunter


Chương 79: Dwarf, Nhiệm vụ, Thành công (phần 3)


Ngay sau khi thất bại ở tầng 6

‘Thợ săn Quỷ’ tiếp tục chuẩn bị và một lần nữa leo Hầm ngục.

Hiển nhiên là họ mang theo 1 đống thuốc và quyển trục ma pháp đắt tiền. Chỉ cần dịch chuyển được khoảng 10m thôi cũng đủ để họ thoát chết rồi.

Họ vượt qua tầng 5 một cách dễ dàng nhờ vùng an toàn. Thông thường đám sinh vật di chuyển theo 1 lộ tuyến cố định. Chỉ cần né được những đoạn đường đó là sống khỏe. Dĩ nhiên là ‘Thợ săn Quỷ’ đã nắm được một vài tuyến đường an toàn.

Thông tin về những tuyến đường an toàn có thể được bán lấy tiền, nó rất hữu ích cho các tổ đội đột kích thông thường.

Chỉ mất 1 ngày, họ đã leo tầng 6 mà không rơi 1 giọt máu. Ở giữa vùng dung nham, cho dù có đứng yên thì mồ hôi của họ vẫn chảy ròng ròng.

Ngay lập tức, họ xác định các sinh vật trên tầng 6.

Fire Lizard, Lava Spider, Fire Lava, Fire Slime và Pyrock!

Chúng mạnh hơn đáng kể so với các sinh vật trên tầng 5. Nhưng mọi chuyện vẫn trở nên khả thi vì họ có Yoo Eun-hye và Edward. Đã từng kề vai chiến đấu không ít lần, giờ 2 người họ đã trở thành một cặp đôi ăn ý với nhiều đấu pháp khác nhau. Trừ Pyrock là bó tay ra, những sinh vật khác chỉ có thể bỏ xác lại dưới sự phối hợp của họ.

“… Haiz, tụt hết cả mood chị thân yêu ạ”

Yoo Eun-hye thở dài khi nhìn vào các tòa nhà xung quanh.

Tầng 7. Đây là một ngôi làng Dwarf.

Ở tầng 6, họ vừa đi vừa run, rất may là không gặp phải con Pyrock nào. Thứ duy nhất họ trông thấy khi đặt chân lên tầng 7 là những “người lùn” cao 1 mét.

Dù có chút cảnh giác, nhưng những Dwarf vẫn tỏ vẻ thân thiện. Gương mặt nhăn nheo của họ chào đón tổ đội đột kích bằng những nụ cười. Thế thì làm gì có tâm trạng nào mà đánh nhau nữa chứ.

Đó là lần đầu tiên ‘Thợ săn Quỷ’ bị đứng hình trong Hầm ngục. Tộc nhân Dwarf cho họ chỗ trú ẩn và sửa chữa cả vũ khí cho họ nữa.

“Vẫn chưa biết thế nào đâu. Đề cao cảnh giác”

Lee Ji-hye nói với khuôn mặt tái nhợt.

Thiện chí của tộc nhân Dwarf không thuyết phục được cô. Nhỡ may đó là cái bẫy của đám 2m bẻ đôi đó thì sao. Vậy nên cô yêu cầu một số thành viên canh ở cửa vào.

“Em không thấy ai tỏ thái độ thù hằn gì cả? Chị, nhìn vũ khí của đám Dwarf kìa. Mông lung mà không như trò đùa. Lởm nhất cũng cấp (R). Họ còn đông hơn chúng ta rõ nhiều, thế thì việc gì phải bẫy chúng ta làm gì nữa, cứ lao vào đập chết ăn thịt chúng ta luôn có phải nhanh nhẹn không?”

Yoo Eun-hye nói.

Cô chết đứng khi nhìn thấy vũ khí của tộc nhân Dwarf. Cả vũ khí lẫn áo giáp đều hịn hơn hẳn những thứ gì họ có.

Chỉ cần sở hữu 1 món thôi là giàu rồi. Dù đã kiếm được kha khá sau khi gia nhập ‘Thợ săn Quỷ’ nhưng đã nói đến tiền thì có ai sợ nhiều đâu. Ở đây có gần 100 tộc nhân Dwarf, chả việc gì họ phải làm mấy cái trò con bò cho mất công.

Lùn không phải vấn đề. Họ sở hữu một bờ vai rộng lớn, cơ bắp cuồn cuộn, rõ ràng là rất khó nhằn.

“Haha. Các vị “Anh hùng”, đừng lo. Tộc Dwarf chúng tôi khác xa với đám sinh vật khác. Thay vì tỏ thái độ thù địch, chúng tôi luôn chào đón những người hùng dũng cảm như các vị”

Tộc nhân Dwarf hướng dẫn cười. Chẳng có chút thù hằn nào cả. Những tộc nhân Dwarf khác đi qua tổ đội và chỉ nhìn họ với ánh mắt tò mò.

Đôi mắt của Lee Ji-hye mở to.

“Mấy người có ý gì? Nếu không muốn đối địch thì sao lại trang bị vũ khí?”

“Đây là Hầm ngục. Nơi mọi sinh vật phải đấu tranh để sinh tồn. Vậy nên chúng tôi phải vũ trang đến tận răng. Và đừng nóng nảy quá thế. Trưởng lão của chúng tôi sẽ kể cho mọi người phần còn lại của câu chuyện”

Lời giải thích của tộc nhân Dwarf xem chừng có vẻ Mộ Dung Phục. Nhưng một sinh vật có thể thốt ra những lời thú vị như vậy cứ thấy Hư Trúc sao sao.

Có lẽ nó gần với “sự thật” của thế giới mà họ không biết.

Lee Ji-hye thấy khó chịu khi đi tản bộ.

“Chỗ này. Ahchacha. Các anh hùng, mọi người phải để lại vũ khí tại đây?”

Tộc nhân Dwarf nói như thể vừa nãy gã quên nhắc. Lee Ji-hye lắc đầu.

“Không được”

“Những người khác có thể đi cùng cô. Cô nhượng bộ 1 chút để được nghe hết câu chuyện, không được sao?”

Phải làm gì đây?

Các thành viên tập trung vào Lee Ji-hye.

Họ quyết định nghe theo sự chỉ đạo của cô.

“Tôi đồng ý.”

“Hiểu rồi.”

Tộc nhân Dwarf liếc nhìn xung quanh và hai người nữa đi theo họ.

Lên tầng 7 có tổng cộng 9 người, 3 thành viên được bố trí ở lại lối vào đề phòng bất trắc.

Một con số khá đáng kể, không phải dạng vừa. Nhưng nơi này là Hầm ngục, cẩn thận không thừa.

Lee Ji-hye nghĩ về một số tình huống có thể xảy ra khi cô đi vào tòa nhà. Các thành viên còn lại theo phía sau cô.

Chẳng mấy chốc, họ được diện kiến một Dwarf đang ngồi trước một cái bàn gỗ lớn.

Duk!

Dwarf đổ tàn thuốc từ tẩu ra và mở miệng.

“Thật vui khi được gặp gỡ các anh hùng. Tên tôi là Stein. Tôi là người đứng đầu ở ngôi làng nhỏ này”

Tất cả các thành viên trong nhóm ngồi vào bàn và Stein bắt đầu kể chuyện.

“Chắc mọi người có rất nhiều câu hỏi. Tôi sẽ rất vui lòng trả lời bằng hết. Sẽ tốt hơn nếu cả hai bên tin tưởng lẫn nhau”

“Tôi thấy một vài Dwarf trong đợt sóng quái vật đầu tiên. Nơi này có liên quan đến những Dwarf đó không?”

Lee Ji-hye hỏi một cách sắc sảo.

Stein nhún vai và trả lời một cách vô liêm sỉ.

“Sóng quái vật? Đó là cái gì?”

“Đó là khi các sinh vật thoát khỏi Hầm ngục và tấn công con người”

“Có cả chuyện này sao? Chúng tôi không biết gì cả. Chúng tôi chưa bao giờ rời khỏi Hầm ngục”

Trên thực tế, những Dwarf đã rời khỏi Hầm ngục. Họ lãnh đạo các sinh vật tấn công thành phố theo lệnh của Ngục chủ. Họ nói dối về những Dwarf đã xuất hiện trong đợt sóng quái vật đầu tiên.

Nhưng họ lái nó thành chuyện hậu trường. Dwarf cần thuyết phục con người nên cần phải giả ngu. 

Lee Ji-hye vẫn còn nghi ngờ.

“Chưa bao giờ rời khỏi Hầm ngục, vậy mà vẫn biết được sự tồn tại của các Anh hùng”

“Tôi không nên biết nhiều quá vậy sao? Chúng tôi nhận thức được Hầm ngục này còn có những địa điểm khác. Ban đầu, chỗ ở của chúng tôi không phải nơi này. Chúng tôi đến “Trái đất” từ một thế giới hoàn toàn khác”

“Một thế giới hoàn toàn khác?”

Đôi mắt của Lee Ji-hye tràn ngập sự tò mò.

“Một đại lục có tên “Hebnaim.” Ầy, chẳng hiểu sao đến một ngày chúng tôi bị buộc phải chuyển đến Hầm ngục này. Và bị buộc phải sống ở đây. Nếu “Ngục chủ” trên tầng cao nhất bị giết thì chúng tôi có thể trở về cố hương. Và…”

Stein hít một hơi thật sâu và siết chặt nắm đấm.

“Tại sao chúng tôi lại biết đến sự tồn tại của các Anh hùng hả? Đơn giản thôi. Thần Dwarf đã tiết lộ điều này. Và đây là cách duy nhất để chúng tôi có thể thoát khỏi Hầm ngục!”

Một kịch bản đã được chuẩn bị trước.

Thật giả lẫn lộn.

Stein thực sự có tài năng diễn xuất.

Ngay cả Lee Ji-hye cũng trở nên lung lay sau bài diễn văn của ông ta.

“Thần dụ sao, nghe nó hơi bị khó tin đấy”

“Tôi nghĩ cuộc gặp gỡ này là một điều kỳ lạ. Hẳn là vậy”

Thế giới hiện đại là một chuỗi các điều kỳ lạ. Sự xuất hiện của Hầm ngục và sau đó là Dị năng giả. Chẳng có cái gì là bình thường. Vậy nên Thần có xuất hiện thì cũng dễ hiểu thôi.

“Ok. Cho dù tôi có chấp nhận điều này. Nhưng còn những sinh vật khác thì sao?”

“Chúng tôi khác với đám sinh vật ngu ngốc khác. Hầm ngục rất rộng lớn. Có rất nhiều sinh vật. Vô số giống loài. Tại sao chúng tôi phải giống chúng chứ?”

“Vậy là… Chúng tôi có thể tin rằng những Dwarf ở đây không phải kẻ thù?”

“Đúng thế. Chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ các bạn. Tất nhiên là trong thời gian ngắn sẽ không có hiệu quả lắm, hợp tác lâu dài sẽ mang lại lợi ích cho cả đôi bên. Tôi rất muốn giúp đỡ miễn phí nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì không thể”

Lee Ji-hye nhìn các trang bị của ông ta. Chúng đều là những trang bị đáng giá. Muốn sở hữu một vài món đồ trong đó cũng khiến họ trầy vi tróc vẩy.

Cô đi đến kết luận, hợp tác với đám thấp bé này cũng không phải chủ ý tồi.

“Đôi bên cùng có lợi. Nghe hay đấy. Nhưng ông muốn gì? Những điều ông đưa ra nghe rất hấp dẫn nhưng tôi muốn biết ông muốn gì trước tiên”

“Chúng tôi hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ các bạn. Không dễ để tộc Dwarf chúng tôi rời khỏi ngôi làng này mà không để lại dấu vết gì. Xử lý mấy vấn đề ngoài lề rất hại não”

“Trợ giúp… Tôi đang tự hỏi xem ông cần chúng tôi giúp gì”

“Đơn giản thôi. Tiêu diệt 10 con “Heukwa” trên tầng 7. Chúng có hình dạng giống ốc sên, chất nhầy của chúng làm xốp đất, đó là 1 vấn đề nghiêm trọng. Nó là nguyên nhân khiến đất đai bị bào mòn, rỗ chẳng chịt khiến tộc Dwarf chúng tôi điêu đứng. Nếu lấy được vỏ của chúng về thì chúng tôi sẽ thưởng thêm cho các bạn. Vỏ của Heukwa là nguyên liệu tạo ra bao kiếm”

Khoảnh khắc Stein dứt lời.

– —————————–

Nhiệm vụ ‘Đặc ân của Stein’ được tạo ra

Yêu cầu – Tiêu diệt 10 “Heukwa” 0/10

Phần thưởng – Thỏa thuận với Stein

– ——————————

“Hở?”

“Nhiệm vụ sao!”

Tất cả các thành viên đều ngạc nhiên. Họ không bao giờ tưởng tượng được sẽ xuất hiện nhiệm vụ.

Tất cả Dị năng giả sẽ rất hào hứng với một “nhiệm vụ bất ngờ”. Có cả phần thưởng và các chỉ số của họ sẽ tăng nhanh thêm đôi chút

Chỉ số cũng như tiền, càng nhiều càng ít. Hơn nữa, hoàn thành nhiệm vụ có khả năng mang lại cho họ “thành tựu”. Tùy thuộc vào thành tựu, họ có thể được nhận các kỹ năng hoặc một danh hiệu… Cả đám sáng mắt lên.

“Thử đi.”

Lee Ji-hye gật đầu.

* * *

Heukwa là những sinh vật cấp thấp. Kích thước của chúng không lớn lắm nhưng vỏ rất cứng. Chất nhầy của chúng mang tính axit cực mạnh, tuy nhiên độ hổ báo của chúng khá thấp, nên không khó săn chút nào.

Thay vào đó, họ phải cẩn thận những lỗ rỗng bao quanh Heukwa. Né được chỗ đó thì thịt luộc loài sinh vật này dễ như ăn kẹo.

“Tầng 7 nghe chừng dễ thở hơn hẳn”

Yoo Eun-hye lẩm bẩm sau khi thành công tiêu diệt 10 heukwa.

Các thành viên khác cũng gật đầu đồng ý. Tầng 7 dễ thở hơn tầng 5 và tầng 6 nhiều.

“Huhu. Cứ như đi diễn vậy?”

Kim Chun-won vừa nói vừa cười. Vai trò của gã với tư cách Thi sĩ là thu hút sự chú ý của đám quái nhưng với Heukwa thì khỏi cần. Gã chỉ cần ngồi yên xem đồng đội đánh quái.

Trận chiến kết thúc và Lee Ji-hye nói.

“Mang chúng trên xe hàng đi. Chúng ta sẽ trở về làng”

Trước khi rời đi, Stein cho họ mượn một toa xe lớn. Nhờ đó, việc di chuyển vỏ ốc trở nên dễ dàng.

Hai trong số các thành viên vác vỏ của Heukwa lên xe khi Yoo Eun-hye nói.

“Chị này. Dwarf sẽ thưởng gì cho chúng ta nhỉ? Kiểu kiểu 1 thanh kiếm huyền thoại đúng không?”

“Một thanh kiếm huyền thoại cho 10 cái vỏ ốc sao? Em đang kể chuyện cười đấy à. Chắc là vài trang bị bình bình thôi”

“Hay mình cứ yêu cầu trước đi. Một thanh kiếm cấp (U) nhé”

“Tỉnh lại và lau nước miếng quanh miệng đi em gái”

Các thành viên trêu đùa nhau khi kéo xe.  10 vỏ heukwa chất đống trên xe như một ngọn núi.

Yoo Eun-hye thở dài.

“Chắc không ít người phải phát ốm khi nghe tin chúng ta trở thành tổ đội đầu tiên tiếp cận thành công tầng 7 phải không?”

“Chắc vậy rồi. Ngoài ra còn có tin tức về ngôi làng Dwarf nữa chứ”

“Sự ô nhục của chúng ta sẽ bị xóa bỏ. Haha”

Tổ đội của họ đã bị mang tiếng xấu. Lee Ji-hye không thể tự nói những lời đó. Nhưng Yoo Eun-hye đã giúp cô nói ra, cả 2 hiểu nhau chẳng khác nào chị em ruột. 2 cô gái đồng thời nở nụ cười thoải mái trên môi.

Wing

“Dừng lại! 70 mét phía trước. Có gì đó đang tiếp cận. Số lượng khá nhiều”

Thành viên “Trinh sát” của tổ đội nói vọng lại từ phía trước. Các giác quan của cậu ta quả là một sự trợ giúp tuyệt vời.

Cậu ta có thể nghe rõ mọi thứ đang đến gần.

Kể cả những âm thanh nhỏ nhất.

Trinh sát viên nuốt nước bọt.

“Đằng sau cũng có luôn. Con mẹ nó, không né được rồi?”

Họ đã bị sập bẫy. Khoảng cách không còn xa nữa. Lee Ji-hye quyết định.

“Chuẩn bị chiến đấu. ‘Thủ hộ giả’ lên trước”.

“ ‘Thủ hộ giả’ lên trước”

“Kéo thù hận đám sinh vật phía trước đi”

“Để tôi”

Một trong số những ‘Thủ hộ giả’ giơ tay.

Vai trò của ‘Thủ hộ giả’ là kéo thù hận để đảm bảo các thành viên ở phía sau có thể di chuyển thoải mái.

Chẳng mấy chốc, một đàn ong khổng lồ xuất hiện ở cả trước lẫn sau.

Số lượng khoảng 100!

Mỗi con đều có kích thước 1m. Các thành viên đều như chết lặng khi trông thấy cảnh này.

“Con mẹ nó, giết con thì bố đến hỏi thăm à”

Kim Chun-won thốt lên với sự phẫn nộ.

1 đám ong. Được King Bee dẫn dắt.

Chúng chỉ đơn giản tấn công bằng vòi nhưng số lượng là cả một vấn đề với tổ đội. Dù có mạnh đến mấy thì các Dị năng giả cũng không thể trụ lâu được. Trong nọc của đám ong có chứa độc có thể khiến họ “về trời”.

“Khụ khụ!”

Các thành viên đều cố gắng chống cự nhưng vẫn có 1, 2 người trở thành nạn nhân của King Bee. Nọc ong nhanh chóng khiến họ sụp đổ. Đó là tình trạng khẩn cấp, và cơ thể họ run lên bần bật vì sợ hãi.

‘Mình nên làm gì đây?’

Những suy nghĩ tràn ngập trong đầu Lee Ji-hye. Nhưng cô không có cách nào lĩnh hội nổi. Đồng đội của cô sẽ chết. Dù có dốc hết sức, thì phần thắng vẫn là zero.

“Ack”

“Eun-hye!”

Lee Ji-hye có thể nghe thấy tiếng hét của Yoo Eun-hye. Cô cố gắng chạy tới nhưng bị King Bee chặn lại. Edward cũng đang vật lộn chạy đến cạnh cô.

Cậu nhóc chẳng hề quan tâm đến những người khác nhưng không thể bỏ rơi Yoo Eun-hye. Lee Ji-hye giơ tay lên và phóng ra thủy tiễn. Nhưng chẳng nhằm nhò gì so với King Bee.

Bất chợt, King Bee đổi hướng và nhắm vào Lee Ji-hye. Lee Ji-hye nhắm mắt lại khi nó đến gần hơn.

“Này này. Yihi bảo sao thì các ngươi phải nghe vậy chứ! Sống làm nô bộc của Yihi, chết làm ma của Yihi. Suốt ngày chỉ biết làm mật, ah ~ đó là lý do tại sao các ngươi nên nghe lời Yihi. Huh?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Team trans: Đéo cần tên

Trans + Editor: Ma cô

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN