Dungeon Hunter
Chương 80: Dwarf, Nhiệm vụ, Thành công (phần 4)
Lee Ji-hye mở mắt ra và vô cùng ngạc nhiên.
Một Fairy nhỏ xinh với mái tóc màu lam ngọc đang đứng ngay trước mặt cô.
‘Gì thế này?”
Không biết cô có bị ảo giác nữa không? Lee Ji-hye vội dụi mắt.
Nhưng dù có dụi đi dụi lại bao nhiêu lần, cô nàng Fairy mờ mờ ảo ảo kia vẫn không hề biến mất.
King Bee đã ngừng hành động sau cơn giận dữ của Yihi. Rồi sau đó, cô nàng vỗ cánh ngày một nhanh hơn. Một Fairy nhỏ bé đang điều khiển con King Bee khổng lồ.
Lee Ji-hye nhìn xung quanh. Chỉ còn ba thành viên còn đứng vững. Chín người còn lại đang cạp đất. Họ không chết nhưng cũng đang hấp hối cả rồi. Dù vậy, cô cũng không thể di chuyển.
Yihi khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ kiêu ngạo và nói.
“Ta sai rồi à? Yihi nói vậy, nhưng đừng tin. Yihi sẽ dùng hành động thay vì lời nói. Ta bảo các ngươi chỉ làm bị thương đám đàn ông trong Hầm ngục thôi cơ mà. Yihi là một Fairy tốt tính và luôn trở thành nạn nhân của đám đàn ông như thế”
Cô nàng không đề cập đến những người phụ nữ. Yihi dường như đang liếc nhìn đám đàn ông đồng thời tranh thủ giả vờ lau nước mắt. Thực tế thì cô nàng chưa nặn ra được giọt nào cả.
Sau đó, King Bee bắt đầu di chuyển. Đôi mắt của Lee Ji-hye mở to.
“Dừng lại!”
Hai thành viên bắt đầu lùi lại, rồi 3 người. King Bee không thể chặn tất cả.
Nuốt nước bọt!
Đôi chân run rẩy, nhưng họ vẫn chậm rãi di chuyển.
Yihi cau mày.
“Cái gì, đồ gái xấu xí? Nhìn cặp mông to bự của mày kìa”
“Ừ, mông hả? Không, thế lý do tại sao các người lại tấn công chúng tôi”
Lee Ji-hye nói với sự hoảng loạn. Cô phải tìm cách trốn thoát. Mắt cô hướng về phía trước trong khi tay cô ra hiệu cho hai thành viên còn lại.
Đây là cách họ giao tiếp khi gặp tình huống hiểm nghèo và không thể lên tiếng. Ngôn ngữ cơ thể
Có cơ hội. Trốn ngay. Tìm viện trợ. Hai thành viên cắn môi khi thấy được thông điệp đó.
Yihi che miệng với vẻ mặt ngạc nhiên giả tạo.
“Úi xời. Mày có cặp mông của một con hà mã! Não không có gì ngoài phân? Eo ôi, thối quá chời thối”
Cô bịt mũi và xua tay.
“…”
Hình ảnh Fairy trong trí tưởng tượng của Lee Ji-hye tan vỡ ngay lập tức.
Có Fairy nào như thế này trong truyện cổ tích à.
Trong mắt cô, các Fairy luôn trong trẻo và tốt bụng. Nhưng Yihi là một tồn tại rất gì và này nọ.
Cô chưa bao giờ nghe nói về một Fairy nào như vậy cả.
“Ơ, mày không biết đường nhặt rác trên đường khi đi tản bộ thế này à”
“Rác…?”
“Yihihi. Yihi coi mày là rác rưởi nên tao sẽ ném mày đi như một Fairy tốt bụng”
Yihi phồng mang trợn mắt.
Cô tự đưa mình vào danh sách “Fairy tốt bụng”.
Chính vào lúc đó. Hai người đàn ông phía sau Lee Ji-hye lập tức chạy trối chết. King Bee thậm chí còn di chuyển trước cả khi Yihi mở lời..
“Ah! Không được để bọn nó chạy thoát!”
“Muốn đuổi theo à? Thủy tiễn”
Lee Ji-hye ném Thủy tiễn về phía Yihi. Cô nghĩ rằng King Bee sẽ dừng lại nếu chủ nhân của nó gặp rắc rối.
Nhưng Fairy chỉ là dạng linh hồn thể. Yihi là Fairy của Hầm ngục này. Muốn động vào cô thật không dễ.
Dù chẳng tổn hại chút lông tóc nào, nhưng Yihi vẫn phát cáu.
“Đồ chó cái xấu xí! Sao mày dám tấn công Yihi”
“Che”
Lee Ji-hye tặc lưỡi và nắm chặt cây quyền trượng của mình với sự bất an. Thế là hết.
Cô muốn chạy trốn cùng Yoo Eun-hye nhưng có lẽ không được nữa rồi. Đó là điều đã được dự đoán trước khi bước chân vào Hầm ngục, nhưng cô vẫn không tránh khỏi sự thê lương.
“Dù thiên thần Yihi có tốt bụng thế nào cũng vô dụng. Tao sẽ không để bọn mày chạy thoát”
Yihi chỉ một ngón tay vào Lee Ji-hye.
Vù vù!
Đám ong bắt đầu di chuyển
Số lượng là áp đảo. Kỹ năng của Lee Ji-hye không có chút tác dụng nào cả.
Puk!
Cuối cùng, Lee Ji-hye không thể chống lại và nước bọt của King Bee thâm nhập cơ thể cô. Một vòi ong dài cắm phập vào bên hông.
“Ah…”
Mi mắt cô trĩu nặng.
Kết thúc rồi sao? Chết thế này thật không công bằng. Nhưng cô không thể quay ngược lại thời gian. Cô chỉ mong đó là một cơn ác mộng, nhưng đây lại là thực tế tàn bạo.
Đôi mắt của Lee Ji-hye nhắm lại hoàn toàn.
Ngay lúc đó, Yihi lẩm bẩm.
“Hình như Yihi quên mất điều gì đó rất quan trọng. Gì ý nhỉ?”
Cô cố gắng nghĩ nhưng chẳng ra được điều gì
“Eh Eh ~ chắc không có vấn đề gì đâu”
Lululu!
Yihi suy nghĩ rất lạc quan, cô cứ thế rời đi mà chẳng có chút lo lắng nào. Theo sau cô là King Bee.
***
Lee Ji-hye mở mắt ra.
Trần nhà trắng tinh, đó là cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy.
“Giường?”
Cô ngạc nhiên nhìn quanh và ngạc nhiên với sự ấm cúng mà căn phòng mang lại
Yoo Eun-hye đang mỉm cười bên cạnh cô.
“Chị tỉnh rồi à”
“Eun-hye”
“Sao chị lại ngạc nhiên thế? Buồn phiền mà làm gì. Chúng ta đang ở thiên đường”
Thiên đường? Miệng Lee Ji-hye há to. Tay chân cô cứng đờ và hơi thở trở nên nặng nề khi nhớ lại những gì đã xảy ra. Gặp phải tình huống đó thì chết chắc rồi.
“Chết thật rồi sao”
“Chị thấy thế nào?”
“Chị chẳng biết. Chỉ thấy tê liệt toàn thân”
“Rồi chị sẽ quen dần thôi. Lúc em mở mắt cũng thấy bối rối hệt như chị”
“Hu hu”
Mấy lời đó chẳng thể an ủi cô. Lee Ji-hye bắt đầu khóc. Và Yoo Eun-hye tỏ ra khá bối rối.
“Ôi, chị”
“Chị xin lỗi. Eun-hye. Chị không thể bảo vệ được em”.
“Zời ạ, em nói đùa đấy, chỉ giỡn chị chút thôi. Em vẫn còn sống sờ sờ đây. Chỗ này không phải thiên đường đâu”
“Cái gì…?”
Lee Ji-hye vừa khóc vừa chớp mắt. Yoo Eun-hye cảm thấy như mình đã phạm phải tội lớn và nhanh chóng giải thích.
“Chúng ta đang ở làng Dwarf. Người Dwarf đã cứu chúng ta. Em xin lỗi. Em chỉ muốn đùa chị chút thôi, chị đừng giận em nhé”.
“Chúng ta vẫn còn sống à”
“Đúng!”
Yoo Eun-hye gật như gà mổ thóc. Cô thề sẽ không bao giờ mang bà chị thân yêu của mình ra làm trò cười nữa.
Lee Ji-hye lau nước mắt. Đồng thời véo mạnh lên má! Cô quay về phía Yoo Eun-hye.
“Em… chết chắc rồi”
“Haha! Chịiiii… Em xin lỗi mà”
Ngón tay cô bắt đầu cù lét hai bên hông Yoo Eun-hye.
* * *
Tộc trưởng Stein cười chua xót.
“Thực xin lỗi. Tôi không bao giờ nghĩ mọi người sẽ gặp phải Fairy xấu xa đó. Thật may là có một số tộc nhân Dwarf đi ngang qua và trông thấy mọi người”
Đây là nhà của tộc trưởng Stein
Các thành viên trong nhóm ở lại đây để khôi phục.
Lee Ji-hye hỏi một cách dữ dội
“Fairy đó là thể loại quái quỷ gì vậy”
“Ầy, đó là một Fairy xấu xa với nhiều tật xấu. Thỉnh thoảng cô ta sẽ xuất hiện và phá làng phá xóm. Chẳng ai ngăn nổi cô ta cả”
Stein nói xấu Yihi mà mặt không biến sắc.
“Nếu tồn tại những rủi ro như vậy, chúng ta có nên thỏa thuận thêm vài điều khoản đảm bảo không?”
“Hừ… Cũng phải. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy. Tôi nên đòi nhiều phần thưởng hơn cho 10 cái xác Heukwa đó”
Lee Ji-hye cau mày.
Chuyện này quá khó để thừa nhận. Tổ đội gần như đã chết sạch, vậy nên cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng tộc trưởng cũng đã nói đó chỉ là một tình huống bất ngờ. Tức giận sẽ chỉ khiến mọi chuyện xấu đi.
“Tôi cần tính toán lại một chút. Được chứ. Tôi không muốn mối quan hệ của chúng ta đi đến hồi kết”
“Vậy thì cảm ơn cô”
Stein nở một nụ cười mỉm.
– ——————————
Nhiệm vụ – ‘Đặc ân của Stein’ đã hoàn thành.
Độ khó của nhiệm vụ đang được tính toán. Cấp độ “thấp”
– ——————————
Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên được đưa ra bởi các sinh vật.
Danh hiệu ‘Tổ đội bình đẳng’ (N, Sức mạnh +2) đã được thêm vào cửa sổ trạng thái
– ——————————
“Danh hiệu!”
“Ôi mẹ ơi, tôi có danh hiệu rồi này”
Tất cả thành viên trở nên kích động. Dù chỉ đạt cấp (N), nhưng danh hiệu là một thứ rất khó kiếm được.
Một nhiệm vụ không nằm trong kế hoạch và các Dị năng giả còn nhận nó từ một sinh vật. Lee Ji-hye bị thuyết phục bởi cái gọi là thành tựu đầu tiên và nói với Stein.
“Được rồi, mọi chuyện cũng đã xong. Giờ thì ông cũng nên vận động nhẹ nhàng chút rồi đấy. Chúng tôi muốn thấy phần thưởng”
‘Thợ săn Quỷ’ nhận được vật phẩm mong muốn và rời Hầm ngục. Nhờ các tuyến đường an toàn nên họ rời đi không chút khó khăn. Mọi người đều kiệt sức và chỉ nghĩ đến việc về nhà.
Sau khi được hít thở bầu không khí bên ngoài, Lee Ji-hye nói
“Đừng quên đến bệnh viện kiểm tra đấy nhé”
“Chị đại của chúng ta lo lắng quá nhiều rồi ~”
“Eun-hye. Chị không đùa.”
“Vâng!”
Yoo Eun-hye biết mình đã mắc lỗi, cô lập tức ngoan như cún.
Có một chiếc xe riêng đang chờ ngoài Hầm ngục. Kích thước xe chỉ vừa đủ cho cả tổ đội ‘Thợ săn Quỷ’, nó có vỏ chống đạn và chịu được lực tác động đáng kể. Bên ngoài xe là logo của tổ đội, mặt nạ 1 nửa hình đầu lâu.
Yoo Eun-hye thoải mái nằm dài trên ghế.
“Ây dà, cuối cùng cũng được về nhà rồi”
“Thắt dây an toàn vào”
“Này, chị phải thành thật với em đi Ji-hye, chị là do mẹ em cosplay thành đúng không”
Lee Ji-hye cười vui vẻ. Cùng lúc đó, mọi người đều thấm mệt. Thậm chí, một số thành viên còn ngủ ngay sau khi đặt mông xuống ghế.
Người tài xế khởi động xe và nói.
“Trận này căng nhỉ, nghe chừng mọi người đều rất mệt mỏi”
Lee Ji-hye xua tay và trả lời.
“Bác tài à, lái chầm chậm thôi nhé”
“Tôi nhớ rõ rồi”
Lee Ji-hye kiểm tra điện thoại khi chiếc xe bắt đầu di chuyển. Cô khởi động lại máy, nhập mã pin và thấy có “26 tin nhắn’ chưa đọc.
24 trong tổng số số 26 tin nhắn được gửi bởi Kim Yong-woo, Bang chủ bang Thiên ý. Hai tin nhắn còn lại là lời nhắc về những khoản vay.
– Sao cô không chờ Randalph-nim mà đã tấn công Hầm ngục thế?
– Mọi người vào Hầm ngục hết rồi à? Hừ! Tôi điên lên rồi đấy. Liên lạc lại sớm đấy nhé.
– Tôi chỉ hỏi về tiến trình đột kích thôi. Reply đi.
Nội dung các tin nhắn kiểu kiểu vậy.
Giờ viết tin nhắn trả lời cũng khó khăn thật sự
Lee Ji-hye cố gắng viết ngắn gọn nhất có thể rồi ấn gửi.
– Dwarf, nhiệm vụ, thành công. Và buồn ngủ.
Lee Ji-hye ném điện thoại sang bên cạnh và nhắm mắt lại.
* * *
Yihi dựa lưng vào Lõi Hầm ngục và giơ cả hai tay lên.
“Chủ nhân. Yihi sai rồi. Yihi trở nên ngu muội sau khi Ngài đưa King Bee cho em”
Tự động nhận tội. Cô đang thú nhận để xin chịu phạt. Tôi nhìn Yihi.
“Nhưng mà Chủ nhân ơi. Cô gái xấu xí dám tấn công Yihi. Nếu Yihi có cơ thể máu thịt thật sự thì sẽ đau lắm”
“Em chỉ là dạng linh hồn thể. Sao lại phải phát rồ lên vì mấy cái đòn tấn công đó”
“Đúng thế, nhưng mà…”
Yihi cúi đầu với vẻ mặt cáu kỉnh.
Cô chỉ muốn dọa ‘Thợ săn Quỷ’ thôi. Từ tầng 8 đến tầng 11 hiện tại chưa có bất cứ sinh vật nào, tầng 12 mới xuất hiện đám quái trung cấp lv3 “Naga”. ‘Thợ săn Quỷ’ giờ chưa phải đối của Pyrock và Naga.
Cô chỉ có ý định dọa để ngăn họ leo lên tầng cao hơn. Tuy nhiên, Yihi đã khiến cả tổ đội bước đến bờ vực của cái chết. Chỉ một chút nữa thôi, Yoo Eun-hye và Edward sẽ phải bỏ mạng. Họ sẽ không thể sống sót nếu nọc độc của King Bee không bị loại bỏ trong vòng 20 phút.
“Mình phải nghiêm khắc một chút”
Tôi đã theo dõi tất cả nên rất may là chuyện tồi tệ đã không xảy ra. Nhưng tôi không thể để mặc Yihi muốn làm gì thì làm nữa.
Có phải tôi quá dễ dãi với cô nàng không?
“Tôi sẽ rút hết đặc quyền của em một khoảng thời gian”
“Chủ… Chủ nhân, Yihi biết sai rồi. Sau này Yihi không dám thế nữa”
Yihi vừa nói không khóc. Nhưng tôi chẳng có chút động lòng. Tôi sẽ nhân cơ hội này sửa sang lại chút thói quen của cô nàng
“Tôi sẽ đóng cửa khu vườn của em. Trước đây tôi cứ nhắm mắt làm ngơ vì tôi tin em sẽ làm tròn trách nhiệm của mình. Nếu em lại mắc lỗi như lần này thì tôi sẽ không còn lý do gì để mặc em tự tung tự tác như trước nữa”
“Khôngggg! Chủ nhân ơi. Đám ong sẽ chết mất. Yihi còn phải chăm sóc chúng hằng ngày nữa mà”
Yihi tuyệt vọng.
“Nhưng tôi quyết định rồi. Không thể để sai lầm này của em lặp lại”
Tôi quay đi và trở lại tầng 15. Tôi muốn kiểm tra ‘Khởi nguyên thụ’.
“Chủ nhân! Em xin Ngài đấy. Trong tương lai Yihi sẽ rất chăm chỉ mà. Có được không?”
Tôi không nghe thấy những lời đó của Yihi. Cô nàng bị bỏ mặc lại một mình trên tầng cao nhất của Hầm ngục.
“Chủ nhân… hiing… ack! Hiing”
Yihi úp tay lên mặt khóc.
* * *
– —————————————-
Mở cổng không gian… 13%.
– —————————————-
Mật mã cổng đã bị cưỡng ép thay đổi. Sẽ có những sự dịch chuyển bắt buộc từ Quỷ giới đến Trái Đất
– —————————————-
Những nhân sự được ủy quyền bao gồm 2.000 Angel
– —————————————-
Một thông báo sự kiện sẽ được gửi đến tất cả người chơi
– —————————————-
Team trans: Đéo cần tên
Trans: Gián
Editor: Ma cô
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!