Đuôi Nhỏ Thật Ngọt - Chương 80: Sinh nhật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Đuôi Nhỏ Thật Ngọt


Chương 80: Sinh nhật


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

editor: envi

Lúc Hứa Hành Niên xuống lầu, nắng hạt đã rơi đầy phòng khách.

Hương thơm ngậy của bánh ngọt ngập tràn trong không khí ẩm mát, tấm rèm màu be bị gió thổi tung nhấp nhô uốn lượn như dòng khí, hơi nóng ngột ngạt của ngày giữa hạ phả khắp mặt.

Anh xoa đỉnh đầu bù xù biếng nhác, nhẹ chân đi vào phòng bếp, ngắm nhìn thân ảnh đang tất bật trước mắt.

Đường Ôn đứng bên bệ đá làm bơ, đuôi ngựa buộc cao, phần da sau cổ được ánh nắng bên ngoài chiếu vào trắng nõn như sắp phát sáng đến nơi.

Bông lan đã chín, tiếng”Đinh ——” từ lò nướng xao động không gian yên tĩnh, không khí vốn đang nhàn tản trong căn bếp bị cô thiếu nữ luống cuống tay chân kia phá vỡ.

Cô dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên mặt, để âu đựng đầy bơ xuống, lê dép tới phía lò nướng, ấn mở chốt chặn.

Mở cửa lò bằng thủy tinh ra, lõi bánh ngậy hương bơ sữa thơm nức đưa thẳng vào mặt, tỏa khắp như một tấm lưới kín chặt. Cô thở phào, đeo găng tay bắc bếp rồi cẩn thận lấy khuôn bánh ra, nhẹ tay đặt lên kệ bếp.

Ngắm thử thấy phần hình thức cũng khá ổn, cô ịn tay xuống mặt bánh, độ mềm xốp vừa phải, xem như thành công.

Đường Ôn vừa lòng chắp tay, bị hương vị thơm ngọt nồng đậm hấp dẫn, thòm thèm liếm môi.

Hứa Hành Niên đứng sau cô, im ỉm kéo dây tạp dề của người nọ, cô bị hù, giật mình quay phắt người lại, thần kinh lập tức căng chặt.

Anh cúi người, một tay chống lên bệ, dễ dàng khóa cô lại trong khuỷu tay mình: “Làm gì thế?”

Đường Ôn vẫn chưa hết giật mình, vỗ ngực thở vội mấy bận, nhìn anh chăm chăm, cổ họng khô khốc không thốt nổi một câu.

Hứa Hành Niên khựng lại, vòng hờ qua eo cô giúp cô buộc lại dây tạp dề, giọng nói mang theo sự áy náy: “Dọa em à?”

Cô thở gấp chút nữa mới bình tĩnh lại, tức giận lừ mắt với anh: “Làm em sự muốn chết luôn ấy, anh đi gì mà nhẹ như gián thế ——”

Anh cười nhẹ, thả tay ra đứng thẳng: “Tại em tập trung quá.”

Sau khi nhịp tim hòa hoãn, lúc này não bộ mới bắt nhịp được với vấn đề anh vừa hỏi, cặp má lúm lõm xuống, giọng điệu hân hoan: “Em tự làm bánh sinh nhật tặng anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé.”

“Tối qua chúc rồi mà?” Hứa Hành Niên cười khẽ, ghé mắt nhìn máy đánh trứng đang nằm lặng im phía bên kia bàn.

Tối qua anh làm tổ trong phòng chơi game, cô thấy chán, bọc người trong chăn đũi mùa hè(1) của anh lăn qua rồi lộn lại, y như chiếc sushi cuộn mấy lớp. 12 giờ kém, cô dán mắt vào chiếc đồng hồ treo tường, đến khi kim giây chỉ đúng vào số 12, cô nàng soạt một cái lộn người bật dậy.

“Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi!”

Để là người đầu tiên đứng trước mặt chúc sinh nhật anh, cô đã gắng hết sức để thức tới giờ này.

Lúc này đây, cô rầm rì khẽ đẩy anh ra, đi tới bên kia bàn tiếp tục lọ mọ với nào bơ nào kem: “Vì em muốn chúc thêm nhiều lần nữa.”

Đổ đường vào tô được lắp sẵn trên máy đánh trứng(2), hẹn giờ rồi nhấn nốt.

Tiếng máy móc ong ong đinh tai nhức óc, Đường Ôn trở lại với một con dao răng cưa(3), cẩn thận đưa dao cắt ngang lõi bánh thành 3 phần bằng nhau.

Xong xuôi, cô chỉ tay vào chiếc giỏ tre đựng đầy hoa quả trên bàn, cao giọng hỏi anh: “Anh muốn cho quả gì ở tầng dưới cùng?”

Hứa Hành Niên nhìn qua giỏ tre lộn nhộn hoa quả đủ loại, đủ sắc: “Em thích quả gì?”

“Hừm…” Cô rũ mắt nhìn chúng, cắn môi lựa một lát, cuối cùng quyết định: “Không thì dâu tây đi, cho dâu tây anh nhé.”

“Sao lại thế?”

Đường Ôn lấy dâu tây, trả lời bằng dáng vẻ hết sức nghiêm túc: “Vì trong hướng dẫn người ta dùng dâu tây đấy.”

Hứa Hành Niên: “……”

Sau khi bơ quện lại, cô láng đều kem lên tầng gatô dưới cùng, tiếp đó là cẩn thận rải dâu đã cắt lên trên.

Hứa Hành Niên dựa người vào tủ bát bên cạnh, liếc qua âu đựng bơ sền sệt, đột nhiên vươn tay ra quệt một cái, nhanh như chớp bôi lên mặt Đường Ôn.

Cô ngẩn ra, sau khi load kịp, bèn vội vàng lấy mu bàn tay lau sạch, mày cau lại như ăn phải chanh chua: “Anh làm gì thế!”

Vừa dứt lời, cô cũng không vừa phết một phết kem, đang định quệt lên mặt anh thì đâu ngờ lại bị người kia nhanh tay lẹ mắt bắt lại.

Anh giữ tay cô, người hơi cúi, ung dung liếm sạch bơ trên đầu ngón tay cô đi, đoạn trầm giọng bảo: “Lãng phí.”

Cô bị chọc cho mặt chuyển đỏ tai hóa hồng, rụt tay về, nhấc chiếc dao răng cưa lên nạt: “Anh… Anh ra ngoài mau.”

Anh mà cứ nấn ná ở đây mãi thì e là đến tối cũng không có bánh mà ăn.

Hứa Hành Niên dần thu lại ý cười, quét mắt qua hàng răng cưa trên con dao nhỏ, dặn: “Vậy em phải cẩn thận một chút.”

Nhìn anh đi về phía cửa, cô nghi hoặc hỏi: “Cẩn thận gì ạ?”

Giọng nói nhẹ tênh của anh truyền thẳng vào tai: “Đừng phá tanh bành cái bếp.”

Đường Ôn: “……”

Cô hít sâu một hơi, gác “đao” xuống.

Chị đây không tức giận, thật sự.

*

Chưa gì đã tới giữa trưa, Đường Ôn trang trí socola và trái cây đã chuẩn bị trước lên mặt trên để hoàn thành chiếc bánh, sắp 11 giờ rồi mà dì Cầm vẫn chưa vào bếp nấu cơm.

Cô đặt chiếc bánh ngọt lên một nơi an toàn, tháo tạp dề rồi chạy ra vườn hoa, mẹ Hứa đang ngồi dưới ô che nắng uống cà phê, thấy cô ra, bà bèn vẫy tay gọi cô lại.

“Dì ạ.” Đường Ôn chạy vội tới dưới tán ô, dây áo ngủ bằng lụa hơi buột ra, cô vén tóc khoan thai buộc lại cho chặt, tò mò nhìn qua dì Cầm đang tưới hoa, “Hôm nay mình ra ngoài ăn hả dì?”

Mẹ Hứa để ly cà phê xuống, cười ôn hòa: “Lát nữa sẽ có người bên khách sạn tới đưa cơm—— bánh kem của con xong rồi à?”

“Dạ!” Cô cười gật đầu, để lộ hàm răng trắng tinh tăm tắp, “Không biết có hợp miệng mọi người không.”

“Dì nghĩ Hành Niên kiểu gì cũng thích,” bà bảo, “Bọn dì cũng thế.”

“Cảm ơn dì.”

“Con vào phòng khách ngồi nghỉ trước đi” mẹ Hứa nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, “Tới trưa sẽ có một niềm vui bất ngờ.”

Niềm vui bất ngờ?

Đường Ôn ngơ ngác, thầm nghĩ chắc là có quà gì đấy tặng Hứa Hành Niên nên cũng không quá để ý, quệt mũi nói: “Vậy con vào trước nhé ạ.”

“Ừ.”

Hứa Hành Niên đang ngồi trong phòng khách xem TV, nhác thấy cô đi dép lê lạch bạch chạy tới bèn nghiêng đầu qua nhìn, cố ý trêu cô: “Muốn xem Teletubbies(*) không?”

(*) Teletubbies: tại Việt Nam còn được gọi là Các em bé rối Teletubbies, là một loạt chương trình dành cho trẻ em, chủ yếu cho trẻ em mầm non trước tuổi đi học, sản xuất từ năm 1997 đến 2001 của Ragdoll Productions (thực hiện bởi Anne Wood và Andrew Davenport) theo đơn đặt hàng của Đài, được giải thưởng năm 1998 và nhiều giải thưởng khác. Phim này rất nổi bên Trung.

Đường Ôn trợn trắng mắt, nhón một quả nho trong khay đựng hoa quả lên ăn, ánh mắt lơ đãng nhìn màn hình Tv, sau khi thấy rõ chương trình đang chiếu, cô đột nhiên ngớ ra.

Đường Ôn: “……”

Vậy mà anh… đang xem Teletubbies thật.

Nhân lúc Đường Ôn ngây người, Hứa Hành Niên túm tay cô kéo người tới ngồi bên cạnh mình, bọc bàn tay nhỏ bé của cô lại trong lòng bàn tay mình, đầu ngón tay siết chặt: “Anh cũng muốn ăn.”

“Dạ?” Ăn gì? Ăn tay á?

“Nho ấy.”

Cô vô cảm nói “à”, nhăn mũi, cong eo với một quả nho trong khay rồi cho vào miệng anh, tò mò hỏi: “Nay anh làm trẩu tre đấy à?”

Anh dựa lưng vào ghế sô pha, trên mặt là vẻ biếng nhác: “Mở cho em mà.”

“Nhưng em có xem “em bé rối” đâu,” cô quệt miệng, nhắm vào cái tay đang cầm điều khiển của anh toan cướp: “Em muốn xem phim truyền hình.”

Ngờ đâu, anh như đã đoán trước được, thấy tay cô mò đến, anh lập tức đưa cái điều khiển TV ra xa hơn, hại cô chẳng tóm được gì.

Bàn tay mềm mại của cô nắm chặt áo anh, lúc cướp điều khiển cũng vô hình chung đẩy người anh xuống, chờ đến khi cô phản ứng kịp thì cả người đã chận lên người anh, trán còn tì lên cằm anh nữa.

Ngẩng đầu lên, anh như một tấm đệm thịt lót dưới người cô, hơi thở ấm nóng gần trong gang tấc.

Cô xoa nơi bị cụng, thấy hơi đau thật, khóe mắt mờ nước, yếu ớt trách: “Đau quá… Cằm anh làm bằng sắt đấy à.”

Anh bật cười hết cách, rút tay ra xoa hộ cô: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tùy em xử lí.”

Cô khịt mũi, lừ mắt nhìn anh chốc lát rồi đột nhiên duỗi người ra cắn một ngụm lên cổ anh, không dùng nhiều sức lắm, chỉ là để lại trên đấy một dấu vết nhàn nhạt.

Chẳng khác gì gãi ngứa, không có tí lực công kích nào.

“Thế thôi à?”

Cô nghe thế, lườm anh, không cam lòng cắn thêm phát nữa, lần này cô dùng sức ác hơn vừa nãy nhiều, mắt nhắm nghiền, y như con hổ con giận dữ nóng vội, móng vuốt nằm gọn trong tay anh, đầu ngón tay gại gại rồi cào cào như muốn trút giận.

Anh không nói lấy nửa câu, để mặc cô nghịch ngợm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Ôn lặng lẽ đếm, căn sao cho mình “gặm” khoảng 6 giây rồi bất chợt nhả răng.

Cắn lâu cô cũng không nỡ.

Thấy cô nâng đầu, Hứa Hành Niên cười khẽ: “Chơi đủ rồi à?”

Cô trừng mắt với anh, đôi mắt như lấp lánh ánh nước trong suốt, hai người cứ mắt đối mắt khoảng 3, 4 giây như vậy, rồi cô đột ngột cụng trán mình vào trán anh.

Hứa Hành Niên: “……”

“…Em thấy hết rồi.” Cô đột nhiên nói một câu lạc quẻ như thế, trong giọng nói mang theo chút rầu rĩ.

Anh chẳng hiểu gì, ấn đầu cô vào ngực mình: “Thấy gì cơ?”

“WeChat, của anh ấy.”

Khoảng 12 giờ đêm qua, lúc đấy điện thoại đang sạc pin nên cô cầm máy anh nghe nhạc, cô chúc sinh nhật xong, anh lấy lại điện thoại, WeChat lại có thêm mấy bạn nữ căn đúng 12 giờ gửi tin chúc anh, tuy không ấn vào xem nội dung cụ thể nhưng tên những người gửi tin cô đều nhớ kĩ.

Dù anh có còn độc thân hay không thì vẫn luôn được người ta chào đón như vậy.

Nhớ lại những tin nhắn ấy, Hứa Hành Niên nhấc mắt, nhéo mặt cô: “Giận à?”

Cô phình miệng không muốn nói chuyện.

Thực ra, trong lòng Đường Ôn hiểu rõ rằng chuyện này không liên quan gì tới anh cả, nhưng vẫn không nhịn được muốn làm nũng để nghe anh dỗ mình.

Con gái rơi vào lưới tình mà…không hề biết nói đạo lí chút nào.

Một bàn tay Hứa Hành Niên lần tới sau lưng cô: “Em muốn như này à?”

Cô cựa đầu ra khỏi ngực anh, dẩu môi lườm anh mấy cái, rồi lại cúi đầu, day miết môi anh như chú mèo con.

Từ cằm rồi tới môi, e là hôm nay phải đòi lại hết nợ mấy lần bị anh bắt nạt mới được.

Lần này cô lại càng dùng nhiều sức hơn, Hứa Hành Niên không phản ứng kịp, “ưm” một tiếng theo bản năng, nhíu mày.

Tiểu cô nương của anh hôm nay hơi chủ động một xút.

Đường Ôn hơi xót anh, vừa rồi hạ miệng không căn sức, không biết có nhay rách môi anh không. Cô nhấc đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trong mắt Hứa Hành Niên đựng một tầng sương mờ, cánh môi bị cô mút đỏ bừng, dáng vẻ hếch mí nhìn cô trông đến là yêu nghiệt.

Cô nuốt nước bọt, lại chúi đầu xuống, đầu lưỡi mềm như bông nhẹ nhàng, chậm rãi liếm láp nơi anh vừa bị cắn, rồi lại vụng về cạy mở khớp hàm người con trai ra, hô hấp như nghẹn lại.

Hơi thở của Đường Ôn ngát thơm, có lẽ do vừa thử bơ nên giờ đây đầu lưỡi cô còn mang theo vị béo ngậy của kem sữa.

Hứa Hành Niên buộc chặt tay bên eo cô, dằn lại suy nghĩ muốn đoạt quyền chủ động, thong thả phối hợp với thế tấn công của cô.

Chợt, có tiếng ồn truyền vào tai, nghe như bảy miệng tám mõ đang ầm ĩ đi về phía này vậy, Đường Ôn cứ tưởng là tiếng trên TV nên cũng không để ý.

Nhưng tiếng ồn ngày càng gần, đại não cô hơi thiếu oxy, cánh môi từng đợt tê dại, hai mắt híp lại, mãi đến khi nghe được một giọng nói nghe sao mà y hệt cái giọng sang sảng của Tráng Hán——

“Uầy, nhà dì lớn thật đấy, cháu mê kinh…… Vãi chưởng!?”

(1) Chăn đũi mùa hè

2 máy đánh trứng có tô

(2) máy đánh trứng có tô

editor chưa thấy anh Niên dỗ em Ôn tí nào chỉ thấy em Ôn hôn cho anh Niên sướng tím người

editor: chưa thấy anh Niên dỗ em Ôn tí nào chỉ thấy em Ôn hôn cho anh Niên sướng tím người =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN