Đuôi Nhỏ Thật Ngọt - Chương 81: Sinh nhật (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Đuôi Nhỏ Thật Ngọt


Chương 81: Sinh nhật (2)


Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Đường Ôn cảm tưởng máu toàn thân mình như đông lại, đầu óc nổ đùng đoàng, cả thế giới như hóa thành những chùm pháo hoa.

Cái…cái tình huống gì đây?

Cả người cô choáng váng, đôi đồng tử dần phóng đại, khuôn mặt tức khắc đỏ ưng ửng.

Tráng Hán không phải người đầu tiên chứng kiến đôi bạn trẻ đang tình tứ trên sô pha, người đi trước cậu đã sớm chết trân từ lâu, thậm chí còn không thể liên tưởng cô nữ sinh to gan lớn mật kia với em gái Đường Ôn ngọt ngào mềm mại thường ngày.

Mấu chốt chính là, cô vậy mà đang mặc áo ngủ.

“Cậu… Hai người?” Khâu Nhạc khó tin chỉ vào họ, rồi lại quay sang cho mẹ Hứa đang đưa bọn họ vào nhà một ánh nhìn khó tin.

Ngờ đâu, mẹ Hứa cũng trố cả mắt, không tin được người đang bị ép xuống sô pha kia là con trai mình, bà kinh ngạc kêu khẽ.

Khâu Nhạc: “……”

Hứa Hành Niên đã kịp phản ứng trước, ấn đầu Đường Ôn vào ngực mình, nhíu mày, giọng nói trở nên trầm khàn do vừa động tình: “Sao mọi người lại tới đây?”

Mười mấy con người chen chúc trong phòng khách, tất cả đều là bạn học của anh, giờ đây đang dùng một vẻ mặt y hệt nhau nhìn hai người họ.

Lục Hoài Sâm – cái người đã biết rõ nội tình thì không lấy làm bất ngờ cho lắm, cậu giải thích: “Dì nhờ tớ mời mấy bạn trong lớp tới ăn sinh nhật cậu… Cơ mà,” cậu nhướn mày, vuốt cằm cười sâu xa, “Quà gặp mặt của cậu đúng là hoành tráng thật.”

Hứa Hành Niên xoa bóp ấn đường mệt mỏi để bản thân tỉnh táo phần nào, anh rũ mắt nhìn cơ thể Đường Ôn đang run khẽ, vành tai đỏ như thể sắp nhỏ ra máu.

Cô gái nhỏ xấu hổ chết đi được.

Hứa Hành Niên giúp cô kéo đai an toàn bị tuột xuống lên vai, ghé vào tai cô dịu giọng: “Em đi thay quần áo trước đi.”

Cằm Tráng Hán hãy còn đang bạnh ra, cảm giác như khớp hàm sắp trật tới nơi, vừa chỉ vào hai người họ vừa lắp bắp: “Hai người thế này là…. ở chung ư?”

Hứa Hành Niên liếc Tráng Hán một cái, quệt đi ánh nước nơi khóe mắt Đường Ôn, dùng chân di đôi dép lê của Đường Ôn tới, thản nhiên bảo: “Bọn tôi đính hôn từ nhỏ.”

Mọi người: “……”

Vãi chưởng vãi chưởng vãi vãi chưởng???

Đính hôn là sao????

Bọn tôi mẹ nó không hiểu được ý nghĩa sâu xa của cái từ này là sao chứ???

Tráng Hán cảm thấy cằm mình không thể khép lại được.

Đường Ôn rời mặt ra khỏi ngực anh, rốt cuộc cũng thấy dễ thở hơn, cô nàng luống ca luống cuống luồn dép lê vào, ai ngờ hai chân lại nhũn ra, suýt nữa thì bổ nhào vào người Hứa Hành Niên lần nữa, may là anh phản ứng nhanh duỗi tay ôm eo cô, giúp cô đứng vững.

Đường Ôn: “……”

Cô gỡ tay anh ra khỏi người, sấp ngửa lê dép khỏi phòng khách, chạy một mạch lên cầu thang mà chẳng ngoái đầu lại một lần, y như một cơn gió vút qua.

Lúc cô thi chạy 800 mét cũng không tốc độ được như vậy.

Nghe được tiếng sập cửa cái rầm, Hứa Hành Niên cào tóc đứng dậy khỏi sô pha, ánh mắt mang theo nét mệt mỏi, nhạt giọng nói: “Hoan nghênh tới chơi.”

Mọi người: “…………”

Cái vẻ mặt kia, thật sự nhìn không ra tí hân hoan chào mừng nào.

Hương cà phê và trà sữa nồng nàn trong phòng ăn, rót xong ly trà sữa cuối cùng, anh đậy bình giữ nhiệt lại rồi đặt ở chính giữa bàn ăn.

Mọi người ngồi quanh bàn, Tráng Hán vẫn chưa kịp hồi hồn khỏi cú sốc tâm lý, cậu lù khù tự “thông não” mình: “Vậy nên…… hai người là thanh mai trúc mã à?”

Hứa Hành Niên: ” Ờ.”

Khâu Nhạc vỗ đùi: “Vãi thật, tớ đang bảo lạ sao tự nhiên cậu lại gần gũi với con gái thế… Không đúng, phải nói là cuối cùng cũng hiểu vì sao trước giờ cậu không có hứng thú với mấy bạn nữ, tớ còn tưởng cậu thích con trai, yêu thầm anh Sâm mấy năm trời cơ….”

Lục Hoài Sâm: “……”

Lục Hoài Sâm cười khan: “Tính ra thì tớ quen cậu ấy còn sớm hơn Đường Ôn, cậu ấy mà thích tớ thì đã ra tay lâu rồi… cơ mà mới 7 tuổi đầu mà đã có ý đồ với con gái nhà người ta là đã thấy có máu cầm thú rồi.”

Khâu Nhạc hiếm khi to gan hùa theo cậu “diss” Hứa Hành Niên: “…… Phải là rất cầm thú mới đúng.”

Hứa Hành Niên: “……”

Tề Lâm Lâm và Đổng Kha cũng có mặt, từ lúc bước vào tới giờ sắc mặt Đổng Kha vẫn trắng bệch, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chóp mũi chua xót, đầu cứ cúi gằm xuống.

Cô thực sự không nghĩ tới chuyện… hai người họ không chỉ đơn thuần là quan hệ yêu đương, mà đã sớm có hôn ước.

Tề Lâm Lâm thấy thế, nhăn mày, lén giữ tay cô bạn dưới gầm bàn: “Cậu không sao chứ?”

Cô lắc đầu, nước mắt doanh tròng.

Tráng Hán ngồi đối diện cũng nhận ra cảm xúc của cô ấy không ổn lắm, tính cậu vốn thẳng nên buột miệng hỏi luôn: “Đổng Kha, sao mắt cậu đỏ thế?”

Một lời nói dấy lên ngàn đợt sóng, ánh mặt mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ấy.

Tề Lâm Lam thấy ngượng, vội vàng lấy khuỷu tay huých Đổng Kha, giải vây giúp cô: “Đã bảo đừng ăn cái kem đấy rồi mà cậu cứ không nghe, lại đau dạ dày rồi đấy.”

Đổng Kha nhìn bạn một lúc mới kịp phản ứng, cô nàng từ từ đưa tay ôm bụng, khẽ cau mày: ” Ưm.”

Hứa Hành Niên đẩy cái ly trước mặt tới chỗ Tráng Hán, ý bảo cậu đưa cho Đổng Kha, còn nhạt giọng bồi thêm một câu: “Trà sữa ấm đấy.”

Nhìn hơi nóng vấn vít trên thành cốc, Đổng Kha mím môi, nói không nên lời.

Đúng lúc này, mẹ Hứa bưng một mâm đồ ngọt tới, bà quét mắt khắp bàn một lượt nhưng không thấy bóng dáng Đường Ôn: “Ôn Ôn đâu? Không phải là giận dì đấy chứ…Vốn là muốn tặng cho mấy đứa một niềm vui bất ngờ mà.”

Lục Hoài Sâm lắm miệng: “Niềm vui bất ngờ đâu ạ, là cú sốc bất ngờ ấy chứ.”

Mẹ Hứa đứng sau Hứa Hành Niên, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi Hành Niên, để mẹ lên xem con bé như nào.”

Vừa dứt lời thì bóng dáng Đường Ôn chậm rì rì xuất hiện nơi cửa phòng, giọng lí nhí: “Không sao đâu ạ, dì không cần lo cho cháu.”

Cô diện một chiếc váy liền bằng lụa mỏng dài đến đầu gối, cánh tay trắng nõn và bắp chân lộ ra ngoài, dải lụa thắt bên vòng eo thướt tha như cành liễu, dưới chân là một đôi giày xăng-̣đan đế bằng.

Mặt cô vẫn râm ran, ráng hồng bên tai hãy còn ưng ửng, lúc đứng ngoài cửa phòng ăn đầu cũng không dám ngẩng.

“Ôn Ôn, lại đây ngồi đi cháu,” mẹ Hứa lập tức kéo cô tới, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hứa Hành Niên, rồi lại thuận tay lấy cho cô một chiếc bánh tart trứng mà cô thích ăn nhất.

Lạc Nhan ngồi một bên chống cằm xuýt xoa, thấp giọng cảm thán: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt thật.”

Lục Hoài Sâm cũng lấy một chiếc bánh tart trứng cho cô nàng, giọng nói mang theo tủi hờn: “Mẹ tớ đối với cậu không tốt à?”

Lạc Nhan: “……”

Cô quýt mắt xem thường, nhét chiếc tart trứng đã ăn được một nửa vào miệng cậu: “Cậu bớt chiếm hời của tớ đi.”

Mẹ Hứa nghe thấy hai người cục cựa nhau, nghiêng đầu qua nhìn Lạc Nhan bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Lục Hoài Sâm thấy vậy, mặc cho đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt đã vội lôi kéo con gái nhà người ta hồ hởi ra mắt mẹ Hứa: “Mẹ nuôi, để con giới thiệu với mẹ, đây là Lạc Nhan.” Dứt lời, cậu quay sang bảo Lạc Nhan: “Mau gọi mẹ nuôi đi–”

Lạc Nhan: “?????”

Rõ ràng lúc nãy vào nhà cậu còn gọi dì cơ mà!!!!

Thấy vẻ mặt cô ra chiều không tin, cậu nuốt sạch bách tart trứng trong miệng rồi thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh, kéo tay cô ấy nói: “Mẹ nuôi tớ thật mà, nhìn tớ lớn lên từ hồi bé tí, không tin thì cậu hỏi dì thử xem.”

Mẹ Hứa liền nói đỡ: “Đúng vậy, dì còn giữ ảnh cởi truồng của nó nữa cơ.”

Tráng Hán không kìm được cười phì ra tiếng, nghe y chang tiếng xì hơi.

Lục Hoài Sâm: “……”

Đường Ôn thì cười không nổi, hiển nhiên là do chưa lấy lại được tinh thần sau “niềm vui bất ngờ” vừa rồi, cô dè dặt nghiêng đầu nhìn Hứa Hành Niên, khuôn mặt anh vẫn giữ nét thản nhiên như gió thoảng mây trôi ngàn năm không đổi, còn thong thả thêm chút đường vào cà phê.

Cô rũ mắt, tay vẫn luôn nắm chặt góc váy, mãi đến khi Hứa Hành Niên đặt một phần pudding sữa hai tầng trước mặt cô, vuốt tóc cô, ghé sát vào tai cô nói lời âu yếm: “Váy đẹp lắm.”

Thì Đường Ôn mới ngẩn ra, nâng mắt: “Thật ạ?… Cái này em đi mua với mẹ hồi bên Mỹ.”

Anh mỉm cười, một tay chống má, tay kia thì với qua nắm lấy tay cô.

Lòng bàn tay ấm áp nơi anh, có thể dễ dàng ủi an những phấp phỏm và bất an trong lòng cô.

Mẹ Hứa giữ lưng ghế cô, cúi người xuống bảo: “Ôn Ôn, bánh kem con làm để tối nay ăn cùng bố thằng bé với ông nội nhé, dì đặt bánh tiệm rồi, chắc cũng sắp đưa tới rồi đấy, cháu không phiền chứ.”

Cô cười xòa: “Có sao đâu ạ, vốn cháu cũng không nói với mọi người cháu có làm bánh mà.”

Mẹ Hứa đứng dậy, nói với mọi người trong phòng: “Dì đặt đồ ăn ở khách sạn rồi, chờ lát nữa sẽ đưa đến, để phòng ăn cho mấy đứa quậy tanh bành đấy.”

“Cảm ơn dì ạ!”

*

Bữa tiệc náo nhiệt đến 2, 3 giờ mới gần xong, tất cả mọi người đều quẩy hết mình, bánh kem trét đầy ra mặt bàn, may là Hứa Hành Niên đã kịp dành cho Đường Ôn một miếng trước khi “khai chiến”, không thì chắc cô chẳng có gì để bỏ bụng mất.

Mẹ Hứa đã chuẩn bị bia và rượu cocktail, lúc Hứa Hành Niên lần lượt rót rượu vào cốc, Khâu Nhạc vậy mà dám to gan đề nghị anh với Đường Ôn uống giao bôi, Đường Ôn ngại, lắc đầu nguầy nguậy cả nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý trong tiếng ồn ào oanh tạc của mọi người.

Hầu hết mọi người hôm nay đều chơi rất sung, chỉ có một người là ôm khư khư dáng vẻ rầu rĩ không vui từ đầu tới cuối, trong khi mọi người đang quây quanh mâm trái cây giành nhau thì cô nàng lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.

Nhìn cô ấy khuất bóng sau cửa, Đường Ôn khựng lại, đặt miếng dưa hấu trong tay xuống.

“Sao thế em?” Hứa Hành Niên hỏi cô.

Cô cào tóc, nói: “Em ra ngoài lát rồi về.”

Rời khỏi phòng ăn, cô thấy Đổng Kha đang đứng ngoài ban công, bả vai run lên không ngừng, bóng dáng đượm vẻ cô đơn.

Đường Ôn đẩy cửa sổ sát đất ra, chậm rãi tới gần cô nàng, cô liếm môi, xoa xoa lòng bàn tay, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Phát hiện ra cô tới gần, Đổng Kha luống cuống lau khô ánh nước bên khóe mắt, hít sâu một hơi, giọng nói nghẹn ngào: “Sao em lại ra đây?”

Sợ cô ấy thấy khó xử, Đường Ôn bèn lùi lại một chút giữ khoảng cách, không tiến lên nữa, cô thận trọng hỏi: “Đàn chị, chị ổn không?”

Cô nàng chun mũi, giọng mũi hơi nặng: “…… Chị không sao.”

Người đằng kia gật đầu, rũ mắt không nói gì nữa.

Nắng gắt chan chúa khắp ban công, hai người cứ lặng im như thế một lúc, cho đến khi Đổng Kha lên tiếng trước–

“Thật ra, kể từ khi quen cậu ấy, chị luôn chúc sinh nhật cậu ấy, không lệch một giờ, năm nào cũng vậy.”

Sự thẳng thắn của cô ấy khiến Đường Ôn ngẩn ra một lát, cô cuộn tay lại, chóp mũi nhỏ xinh túa mồ hôi dưới ánh mặt trời, ấn đường bất giác nhíu lại.

Đổng Kha đột nhiên bật ra tiếng cười giễu, đôi tay nắm chặt lan can ban công: “Chắc em thấy rồi nhỉ.”

Đường Ôn cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, ăn ngay nói thật: “Em mới thấy đêm qua thôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Đổng Kha không phải con giáp thứ 13, thực ra cô ấy cũng không phải người xấu…… Chỉ đơn giản là yêu thầm thôi, để cô ấy giãi bày xong sẽ cho xuống sàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN