Dường như ta đã - Arai
Phần 1
Tôi là đứa nhóc 8 tuổi mạnh mẽ và rất nghịch. Tôi sống tại một khu phố nhỏ giữa lòng thành phố Cần Thơ xinh đẹp.
Xóm nhà tôi lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Vì đám nhóc tì chúng tôi đây. Hơn thế cầm đầu tụi nhóc tì lại là một con nhóc nghịch phá không chịu nổi là tôi. Vả lại toàn là con trai nữa chứ, tôi nhận thấy bản thân chính là một nữ ma đầu. Thử hỏi yên ả làm sao được chứ. Thế rồi một sự kiện đã làm tôi thay đổi. Cậu ấy xuất hiện.
Cậu là hàng sớm mới của tôi. Nhà cậu đối diện nhà tôi. Tôi kết cậu ngay cái nhìn đầu tiên luôn. Xe đưa gia đình cậu dừng trước nhà mới, căn nhà đối diện nhà tôi. Cậu ở trong xe nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ. Mà cũng đúng, tôi con trai không ra con trai mà con gái cũng không ra con gái cậu nhìn tôi thế cũng phải.
Tôi nở nụ cười tươi hết mức cười với cậu rồi chạy sang chỗ ba mẹ cậu chào hỏi . Hai bác có vẻ là khá thích tôi. Tôi đến chỗ cậu, mặt vẫn lạnh tanh thoáng đâu vẻ ngại ngại.
Mèn ơi dễ thương quá trời
Kết bạn… kết bạn ngay và luôn. Tôi đưa tay ra mời bắt tay thế nhưng cậu bỏ đi luôn. Tôi nắm tay cậu lại. Sự ngại ngùng trên mặt cậu càng rõ, chạy ngay đến sau lưng mẹ cậu. Tôi cười trừ. Bác gái cũng chỉ biết cười với đứa con trai này.
Sau màn chào hỏi buổi sáng, tối đến ba mẹ cũng sang chào hỏi hàng sớm mới. Xóm nhà tôi là vậy đấy. Như gia đình lớn. Nồng nhiệt với nhau lắm. Người miền Tây mà. Nhớ lúc sáng chẳng hỏi được tên cậu là gì nên tôi cũng đèo bòng đi theo cho bằng được. Vẫn màn cũ, đưa tay ra mời bắt tay, nở nụ cười xinh tươi nhất có thể và…
\” Tôi là Ngọc Anh. Cậu tên gì? \”
\” … \”
Cậu chẳng chịu nói gì. Tôi vẫn tư thế cũ. Hơi quê nhẹ…. Ba cậu thấy vậy liền la bảo sao tôi hỏi mà không trả lời. Con trai gì kì vậy. Mèn ơi, thương bác trai ghê. Tôi nhẹ nhàng mà hỏi lại
\” Cậu tên gì vậy? \”
\” Minh Anh\”
Trời ơi, cuối cùng cũng chịu trả lời. Nhưng mà cục súc quá. Mà thôi kệ có còn hơn không. Hơn nữa tôi với cậu cùng tên kìa.
\” Song Anh \”
Thật trùng hợp.
Đến khuya gia đình tôi tạm biệt gia đình cậu ấy ra về. Một buổi tối vui vẻ làm sao. Ngồi nghe người lớn nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Ba tôi với và ba cậu ấy có vẻ hợp nhau ghê lắm. mẹ tôi cũng chẳng kém gì. Chỉ có mỗi tôi chẳng thu được gì ngoài cái tên của cậu ra. Mà chẳng sao, còn nhiều thời gian lắm… Tôi không tin không kết bạn được với cậu. Tôi ôm cái suy nghĩ đầy quyết tâm chìm vào giấc ngủ.
Đó là mở đầu của câu chuyện của tôi
Năm đó
Chúng tôi đã gặp nhau như vậy đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!