Dương Thanh Ký - Chương 115: Thay đổi trong kế hoạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Dương Thanh Ký


Chương 115: Thay đổi trong kế hoạch


Ba ngày sau. Dương Thanh đã xuất hiện ở trạm gác của Bồng Lai đảo. Đối mặt hắn chính là Trương Thanh Hải lão già chấp sự trên đảo này. Giờ đây lão đang nhìn hắn với một ánh mắt rõ ràng là khinh miệt:

– Ngươi muốn bỏ cuộc sao.?

Lão cất giọng hỏi.

– Đúng vậy thưa tiền bối. Tiểu tử tự thấy mình thực lực không đủ. Không bằng về núi tu luyện thêm một chút.

– Hừ. Đã biết vậy thì lẽ ra từ đầu không nên đến. Không biết lượng sức mình.

Trương Thanh Hải nói rồi vùng tay giải trừ cấm chế để Dương Thanh ra ngoài. Khi hắn đi ra rồi lãi vẫn còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo hắn.

– Hừ. Chỉ là một tên Trúc Cơ mà thôi. Bình thường Dương mỗ còn chưa để vào trong mắt.

Hắn thầm nghĩ trong lòng rồi nháy mắt phóng lên không trung biến mất.

Trong Cự Long thành, tại một quán trà bên đường. Trên lầu có một thân ảnh toàn thanh mặc đồ đen chỉ hở hai con mắt. Tấm áo choàng sau lưng, khiến cho hắn càng thêm thần bí. Hắn ngồi ở một bàn gần cửa sổ. Xoay xoay chén trà trong tay. Mắt nhìn xuống dưới đường dường như đang tìm kiếm một cái gì đó. Hắn không phải ai khác mà chính là Dương Thanh vừa từ Bồng Lai đảo trở về. Hắn ở đây chính là đang đợi làm một chuyện vô cùng quan trọng. Sau khi ở Bồng Lai đảo bị nhận nhầm là thiếu chủ của tiêu gia lại tiện nghi mà thu được bốn tên Trúc Cơ làm thuộc hạ. Trong đầu hắn đã có một kế hoạch vô cùng liều lĩnh. Mà hắn đợi ở nơi nay chính là thực hiện phần đầu trong kế hoạch. Hắn ngồi đó nửa canh giờ nữa. Rốt cuộc người mà hắn chờ cũng đến. Một thanh niên mới chỉ có tu vi luyện khí kì tầng bẩy đang từ phía xa đi lại. Khi đến trước quán trà hắn lôi từ túi trữ vật ra một cái bàn đặt xuống. Sau đó lại móc túi lấy ra một đống vật phẩm cùng dược liệu bắn đầu cao giọng quảng cáo:

– Vị huynh đài này. Hãy xem Nhuyễn Linh tán của tại hạ.

– Tiên tử. Hay là mua cho ta một chiếc Thu Thủy Trạc ngoài làm đẹp nó còn có một chút diệu dụng khác.

Trên lầu Dương Thanh nở nụ cười thầm nghĩ:

– Số mệnh của ngươi sau này hãy để ta gánh vác thay ngươi.

Cứ thế hắn ngồi đó nhìn người thanh niên này bán hàng từ sáng đến tối. Khi thanh niên này rời đi. Hắn cũng đứng dậy đi theo. Trên miệng treo một nụ cười nhàn nhạt.

Thanh niên này tên là Dương Thành từ nhỏ tới lớn hắn sống ở ngồi thành này cũng đã hơn hai mươi năm rồi. Năm ngoái mẹ hắn không may qua đời. Trước khi chết mẹ hắn nói cho hắn rất nhiều chuyện. Có chuyện hắn là hậu nhân Tiêu gia. Lại có chuyện cha hắn là ai. Lại có chuyện Hắc Sát Giáo giết cả nhà hắn. Mẹ hắn dặn hắn. Nếu không có đủ thực lực thì chớ vội đi tìm họ báo thù. Nếu được mẹ hắn mong hắn cứ yên ổn mà sống đến cuối đời cũng được. Sau khi mẹ hắn chết. Hắn cũng không có ý định đi báo thù rửa hận làm cái gì. Nói về thực lực hắn chỉ là một gã luyện khí kỳ. Lấy gì ra mà báo thù rửa hận. Phía Hắc Sát Giáo chỉ tùy tiện quăng ra một tên giáo chúng hắn cũng đã có kết cục vạn kiếp bất phục. Lại nói về tình cảm với tiêu gia của hắn cũng chẳng có gì là cao cho lắm. Qua lời mẹ hắn. Hắn biết rằng chính bọn họ năm xưa đã đuổi hắn ra khỏi nhà. Báo thù ư. Hắn còn chưa đến mức không tỉnh táo liều mạng vì một đám không cần hắn. Vậy là hắn quyết định ở lại nơi này làm một tên buôn bán nhỏ. Bản thân hắn không thích tu luyện chỉ muốn có một cuộc sống bình thường. Hắn đang nghĩ khi nào có đủ tiền. Sẽ hỏi cưới Tiểu Mai ở cạnh nhà hắn. Nếu hắn không nhanh sợ rằng sẽ không đến lượt. Đang miên man với những suy nghĩ trong đầu chợt hắn giật mình. Phía trước mặt cách hắn mười bước chân không biết từ khi nào đã xuất hiện một thân ảnh mặc đồ đen đứng đó. Bản thân cũng là một tu tiên giả tốt xấu gì cũng đã đạt tới tầng sáu luyện khí. Dương Thành hắn chợt cảm thấy từ thân ảnh áo đen bày tỏa ra một loại uy áp khổng lồ. Chợp mắt hắn nhanh chóng quay đầu lại bỏ chạy. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của thân ảnh kia. Hắn chạy chưa được bao xa thì một bàn tay đã đặt lên đầu hắn. Một luồng linh lực như một sợi tơ nhỏ tiến vào não hải. Mắt hắn nhanh chóng mờ dần đi. Rồi lâm vào hôn mê bất tỉnh. Lúc này nhân ảnh áo đen mới bỏ tấm khăn che mặt xuống. Thở dài:

– Ta rất tiếc. Phiền toái của ngươi sau này ta sẽ thay ngươi gánh.

Nhân ảnh này chính là Dương Thanh sau khi từ Bồng Lai đảo trở về hắn nhanh chóng chạy tới đây. Nơi này chính là nơi mà hắn bỏ tiền ra mua một số lượng lớn hỏa phù phòng thân của tên này. Khi bốn gã gia thần của Tiêu Gia nhắc đến. Hắn đã nhanh chóng nghĩ đến người thanh niên bán phù cho hắn mới chính là hậu duệ của tiêu gia. Lẽ ra lúc đầu hắn định giết chết Dương Thành. Nhưng rồi hắn lại không xuống tay được. Vừa rồi hắn chỉ xóa một số kí ức trong đầu thanh niên này mà thôi. Từ nay hắn mới chính là hậu duệ của Tiêu gia. Còn thanh niên đang nằm dưới đất kia. Đời này sẽ không bao giờ nhớ ra mình là hậu nhân của một gia tộc vô cùng cường đại.

Làm xong mọi việc hắn nhanh chóng chạy về Cực Âm Môn. Ở nơi đó hắn còn rất nhiều việc phải làm. Chỉ dựa vào hắn và bốn tên Trúc Cơ kia. Muốn âm thầm tạo dựng thế lực trong Cực Âm Môn trước mắt mà nói là không hề làm được. Nhưng nếu có sự trợ giúp của người kia mà nói lại rất có thể thanh công. Dù sao hắn cũng phải thử một lần. Muốn gặp lại Thanh Hương thực lực của hắn phải đề cao hơn nữa. Phá toái hư không. Phi thăng tiên giới không phải chuyện ngày một ngày hai. Với Ngũ Hành Chân Ma Kinh kia hắn tự tin. Đạt đến Ngưng Nguyên không phải không có tia hy vọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN