Dương Thanh Ký - Chương 116: Khuấy đục nước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Dương Thanh Ký


Chương 116: Khuấy đục nước


Vương Chí Hải ngạc nhiên nhìn Dương Thanh. Lần này lão không ngờ hắn lại bỏ cuộc, số điểm tích lũy của hắn từ trươcd tới giờ coi như hết sạch. Việc này là môn quy ngay bản thân lão mặc dù yêu quý hắn nhưng cũng không thể giúp gì.

– Sau này ngươi cố gắng một chút nữa là được. Dù sao mất hết điểm tích lũy còn hơn là mất mạng.

Lão vừa nhìn hắn vừa nói:

– Đa tạ sư thúc chỉ bảo

Mất một ít điểm này có đáng là gì. Dù sao hắn cũng không có ý định ở Cực Âm Môn lâu dài. Đợi lấy được tinh nguyên thạch, hắn sẽ có đủ khả năng tu luyện đến một cấp độ cao hơn. Lúc đó phiêu diêu tự tại cần gì phải đầu nhập vào một môn phái nào làm gì cho mệt. Vừa đi về chỗ ở trong đầu hắn không ngừng tính toán con đường tiếp theo. Hắn tin rằng lần này nhất định hắn sẽ thành công thu được tinh nguyên thạch.

Tinh Nguyên Thạch thực ra chính là kết tinh của Tinh Nguyên Thần Nhũ. Giống như thạch nhũ trong hang động. Tinh Nguyên Thạch cũng được tạo thành như vậy nhưng điều kiện khó khăn hơn nhiều. Tinh Nguyên Thần Nhũ chính là một dòng nước đã thông linh do hấp thụ tinh hoa của trời đất mà thành. Trong hàng vạn sơn mạch mới có một sơn mạch xuất hiện Tinh Nguyên Thần Nhũ. Một ngàn bảy trăm năm mới có thể hình thành được một tấc tinh nguyên thạch. Đủ biết nó quý giá nhường nào, chắc chắn nơi có Tinh Nguyên Thần Nhũ được canh phòng vô cùng cẩn mật. Tất cả những chuyện này đợi một thời gian nữa rồi lại suy tính tiếp. Hắn thở ra một hơi trọc khí rồi nhanh chóng mở túi trữ vật lấy ra Ngũ Hành Chân Ma Kinh bắt đầu tu luyện một môn bí pháp phụ trợ có tên gọi là Khống Hồn Thuật. Bất tri bất giác đã hơn hai mươi ngày trôi qua.

Vào ngày thứ hai mươi mốt khi hắn vẫn như một lão tăng nhập định ngồi trên tấm bồ đoàn tu luyện thì bên ngoài chợt vang lên một tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:

– Thiếu chủ. Chúng thuộc hạ đã tới

Nghe vậy hắn mở choàng đôi mắt. Thu liễm khi tức quỷ dị khi tu luyện Khồng Hồn Pháp vào người cất giọng nói:

– Mau vào đi

– Thuộc hạ tuân mệnh

Bốn người Mã Đức Hoa. Đàm Công Trung, Liễu Kiến Thanh và Lệ Xuân tiến vào phòng quỳ một chân hành lễ với Dương Thanh:

– Ra mắt thiếu chủ

Dương Thanh hờ hững phất tay:

– Miễn lễ

Đợi bốn người đứng lên hắn mới nói:

– Các người muốn âm thầm gây dựng thế lực trong cực âm môn, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. Lệ Xuân ngươi nói xem. Ý định của ngươi thế nào.

Lệ xuân cung kính trả lời:

– Hồi bẩm thiếu chủ. Thuộc hạ may mắn đã trở thành chấp sự của Cực Âm Môn. Trước mắt cũng có một chút quyền hành nho nhỏ. Sau này thuộc hạ liền tích cực bồi dưỡng nhân tài. Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Dù phải đợi lâu một chút nhưng nhất định sẽ có một ngày chúng tá báo được thù.

Hừ. Hắn thầm nghĩ trong lòng. Cái kế hoạch của các ngươi thực hiện được mới là lạ. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn gật đầu rồi nói.

– Tốt lắm chuyện đó để sau hãy bàn. Giờ ta muốn các ngươi làm giúp ta một chuyện. Chuyện này chỉ được thành công không được thất.

Cả bốn người nghe hắn nói thế thì ôm quyền cung kính hồi đáp:

– Thuộc hạ tuân mệnh.

Dứt lời Dương Thanh vẫy bọn chúng lại gần thì thầm một hồi vào tai của Mã Đức Hoa, khiến tên này gật đầu lia lịa.

Ba ngày sau, từ ngoại môn truyền đến tin tức vô cùng chấn động, hơn hai mươi đệ tử của cực âm môn vô duyên vô cớ bị Hắc Sát Giáo đả thương. Trước khi ngất đi một tên đệ tử của cực âm môn còn nghe thấy mấy câu nói:

– Từ giờ địa bàn Khôn Minh Trấn này là của Hắc Sát Giáo chúng ta. Cực Âm Môn các ngươi không cơ cửa.

Lại hai ngày sau. Một đám đệ tử của cực âm môn bị tấn công. Bị thương không nhẹ. Hai ngày sau nữa, lại có một tốp bị đánh. Liên tiếp trong vòng nửa tháng số đệ tử bị thương của Cực Âm Môn đã lên đến hơn sáu mươi người. Nhất thời lòng người rối loạn. Đám đệ tử cấp thấp nơm nớp lo sợ không dám đi ra ngoài.

Trong một đại điện nguy nga tráng lệ. Một thân ảnh mặc chiến bào màu đỏ như máu tức giận thét lên:

– Là kẻ nào. Rốt cuộc là kẻ nào dám gây ra chuyện này. Coi Hắc Sát Giáo ta là chỗ không người hay sao. Còn dám vu oan góa họa.

Một lão già chừng bảy tám mươi tuổi tiến lên ôm quyền nói:

– Giáo chủ bớt giận. Thuộc hạ lập tức cử người điều tra.

Ngừng một lát lão già lại nói tiếp:

– Giáo chủ. Hôm nay người của Cực Âm Môn truyền tin đến. Muốn Hắc Sát Giáo ta phải giải thích cho rõ ràng.

– RẦM

giáo chủ Hắc Sát Giáo vung tay vỗ mạnh lên mặt bàn khiến nó nát vụn lên thành cám. Lão tức giận thở phì phò.:

– Giải thích cái rắm. Hừ. Kế khích tướng đơn giản như vậy mà chúng còn không nhìn ra lại muộn đến đây kiếm chuyện. Lỗ hộ pháp. Mau đi điều tra cho ta. Tìm được mấy con chuột nhắt đó. Giết không tha.

– Tuân mệnh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN