Đường Vào Yêu - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
384


Đường Vào Yêu


Phần 15


Ba Nhất ậm ừ, chỉ sợ làm quá bị cắt bạc còn khổ hơn nửa, thôi thà mệt mỏi nhưng có tiền trong túi là vui rồi, cưới thì cưới nhưng sau này cậu cũng đưa Hai Khỏe lên làm vợ cả, cậu chắc chắn đó.

* **

Sáng hôm đó cậu Ba đánh lái đưa Hồng Nhung lên Sài Gòn, cậu nói cậu đi độ chừng năm bảy bữa cậu về, con Quýt cầm giỏ đồ cho cậu mà bịn rịn, dặn cậu nhớ ăn uống đầy đủ, Hồng Nhung cười nhàn nhạt hỏi nó :

— Coi bộ Quýt quan tâm anh Nhất hen.

— Cô nói kỳ, thì con là phận tôi tớ phải quan tâm chủ chớ có gì đâu mà cô Hồng Nhung có vẻ hông vui. Hay cô Hồng Nhung sợ điều chi.

Ôi trời ơi, con Quýt nó nói mà Hai Khỏe đứng kế bên tưởng nó là chủ vậy đó, ảo tưởng sức mạnh dễ sợ.

Hồng Nhung bụm miệng cười :

— Ồ, Quýt đừng hiểu lầm, làm sao tui có thể lo lắng với một người không cùng đẳng cấp với mình, Quýt tự đề cao bản thân mình quá.. Tội nghiệp ghê.

Khỏi phải nói con Quýt tức đến nỗi mắt đỏ lên, rưng rưng hàng nước, làm như nói oan cho nó lắm ý,tay nó bấu chặt vào cái giỏ, nó ghét Hồng Nhung thực sự, đợi mai mốt nó lên làm bà lớn, lúc đó nó sẽ hành cái con vợ nhỏ này ra bã luôn cho chừa cái tội kênh kiệu, chảnh choẹ.

Khi chiếc xe lăn bánh rồi khuất hẳn sau bụi tre đầu đường, mọi người đều vào hết, Hai Khỏe cũng sửa soạn cùng bà hội đồng đi lên tỉnh mua đồ như lời bà nói hôm qua thì thằng Út An, em ruột Hai Khỏe chạy tới, dáng vẻ hối hả, nó thưa rằng :

— Sáng nay má đi ra đồng rồi bị té, chị về gấp đi.

Bà Tư Đời trước giờ có bịnh phong giựt, đi đâu xa đều có ông Tư Đời đi cùng, hông biết cớ sự mần sau mà đến nông nổi như vậy , chắc cũng nghiêm trọng dữ lắm, Hai Khỏe lăng xăng thưa qua với bà hội đồng một tiếng, bà hội đồng gật đầu biểu đi gấp, cậu Hai cũng gấp gáp biểu Khỏe lên xe rồi đánh lái về bển cho nhanh , trên xe thằng An nó nói má đi ruộng mình ên nên bị té văng xuống nước, may nhờ có Sáu Tài đi nhấp cá lóc rồi thấy cõng vô nhà dùm. Khỏe lo lắm, hối cậu lái nhanh nhanh, lòng Khỏe thực sự nóng hơn lửa đốt nữa.

Đến nhà , Ông Tư Đời, Sáu Tài, Tư Bình cùng với mấy người bà con lối xóm đương tập trung đông đúc.

— Vợ chồng con Khỏe tới kìa..(người hàng xóm)

— Cha, má sao rồi?

— Cô Hai bây đương cho uống thuốc, bây vô đi.

Khỏe đi nhanh lại bộ ván ngựa, bà Tư Đời nằm thiêm thiếp, miệng hơi méo một bên. Hai Khỏe mới hỏi ông Tư Đời :

— Sao không chở đi nhà thương hả cha, thấy tay chân má lạnh ngắt vậy nè?

Cậu Hai :

— Vợ con nói đúng đó, chở má xuống thị xã cho đốc tờ họ khám, chớ để ở nhà nguy hiểm lắm. Bình này không ỷ y được đâu.

Sẵn có xe của cậu, cậu chở thẳng lên thị xã, Ông Tư Đời với Tư Bình ngồi ôm ở ghế sau, Hai Khỏe ngồi trước với cậu. Ai cũng lo lắng lăng xăng, không để ý một người lặng lẽ nhói tim, lời hứa còn đó, lá thư còn đây, sao người lại ngoảnh mặt làm ngơ. Có phải tình là ảo mộng..

Sáu một hồi thăm khám, đốc tờ đi ra, mới nói bà Tư Đời hiện tại không nguy hiểm nữa, nhưng bị tai biến nhẹ, miệng hơi méo một bên trái, tay chân bên trái sẽ yếu đi, biểu người nhà phải lưu ý không để bà té hoặc tức giận quá mức lúc ấy sẽ rất khó chữa, rồi nằm ở đó đến ba chiều thì đốc tờ đưa thuốc rồi cho về nhà.

Ba Mạnh ở nhà đã nấu sẵn nồi cháo cá lóc, bưng lên nửa chén cho bà Tư Đời ăn, sau đó hỏi han tình hình , nó biểu chồng nó là Cao Văn Hết về bển trước, nó ở lại với má nó ít hôm, Hai Khỏe coi thấy bụng nó cũng bự rồi, sắp đến ngày sinh nở nên ý không muốn để nó ở :

— Thôi về với dượng Ba đi, để chị qua ở với má, gần sanh đẻ rồi, ở lại sao đặng.

— Được hông, chị mới cưới mấy hôm, sợ bên họ làm khó.

— Không sao, cậu Hai thương chị lắm, kiểu gì cậu cũng cho thôi, mà có về thì về sớm đi, để chút nữa tối hù thấy đường đâu mà về..

Ba Mạnh ở thêm một chút rồi từ giã về, cậu Hai hỏi vợ chồng nó qua bằng chi để cậu đưa về cho , Cao Văn Hết mới thưa rằng đi bằng vỏ máy, sợ đi xe kéo Ba Mạnh bị dằn bụng, Hai Khỏe nghe mà mừng cho Ba Mạnh, lấy được thằng chồng vừa hiền lành vừa chịu khó lại thương vợ, vậy còn gì bằng nửa.

— Cậu Hai, má đau vậy cậu cho tui ở lại với má vài bữa nghen cậu!

— Ừ, em cứ ở lại coi má đi, không phải lo..tui cũng ở lại với em..

Tư Bình ngồi đó mới chen vô :

— Anh Hai cứ về bển nghỉ ngơi đi, bên đây chật chội, sợ anh ngủ không quen..

— cũng phải, hay cậu về đi, mai cậu qua cậu đem qua cho tui vài bộ đồ luôn được không cậu?

— Ừ, vậy cũng được.

Cậu Hai nói đến đó thì hai má con Sáu Tài qua tới, má Sáu Tài thấy cậu Hai mới gật đầu chào hỏi :

— Dạ thưa cậu Hai.

— Ừm dì má tui ở trong, dì vào đi.

— Dạ cậu.

Trong lúc nói chuyện , cậu Hai không dưới một lần nhìn thấy ánh mắt của Sáu Tài hướng về Hai Khỏe, không dưới một lần thấy sự bối rối lẫn ấp úng trên gương mặt vốn dĩ chất phác đó, cậu bắt đầu hồ nghi,nghĩ ngợi về một điều gì đó.

Cũng đâu hơn tám giờ cậu Hai mới lái xe về, lòng cậu bỗng thấy bất an dữ dội, linh tính có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra, cậu thở dài, mong là do cậu đã nghĩ quá nhiều.

Khi xe đậu vào sân, Út Liễu vẫn còn ngồi ở trước, hình như nó đợi cậu, cậu hỏi :

— Sao giờ này mà còn ở ngoài này?

— Em thấy anh chị lâu về nên trông, thím Tư có sao hông anh? Mà chị Hai không về với anh hả

— Bị tai biến nhẹ nên Khỏe ở lại ít bữa.

— Vậy hả, em nghe nói bịnh này cũng khó trị lắm.. Mà anh ăn gì chưa, để em vô dọn cơm cho anh ăn nghen.

— Anh ăn rồi.

Liễu đi theo cậu Hai, đi đến phòng của mình ,Liễu nói tiếp :

— bữa nay đi lên tỉnh em thấy có mấy cái áo đẹp quá nên lựa cho anh, anh mặc thử nghe, em giặt rồi.

Không đợi cậu trả lời, Liễu vào trong lấy hai cái sơ mi, một cái màu trắng, một cái màu xanh biển nhạt, ướm thử vào người cậu :

–Đâu anh mặc thử vô coi, hai màu này hợp với anh lắm nè.

-Ừ, chắc vừa mà.

— Thì anh phải mặc vô thử coi sao, rộng chật gì để em còn biết em sửa lại cho đẹp, anh cởi cái áo đó ra đi thử nó mới chính xác..

Liễu lăng xăng, định cởi cúc áo của cậu thì đã bị bàn tay cậu chụp lại được :

— Liễu.. Không cần đâu..

Liễu ngơ ngác :

— Sao vậy? Phải thử chớ..!

— Anh có vợ rồi, những việc này cứ để vợ anh làm, từ đây em không cần phải mua gì cho anh hết, em hiểu ý anh mà đúng không?

Liễu tâm can như từ trên cao rớt xuống, đau, một từ cũng không diễn tả hết được, lời cậu Hai như một một gào nước lạnh tạt thẳng vào mặt Liễu, cậu có biết Liễu đã khó khăn lắm mới chọn được hai chiếc áo này Liễu đã hào hứng, mường tượng ra cảnh được gần cậu, được cài từng cúc áo cho cậu như một người vợ thực sự, nhưng vẫn không được, sao cậu có thể phủ phàng và tàn nhẫn với con tim của Liễu vậy chớ, Liễu buồn, rất buồn, nhưng vẫn cố nắn ra một nụ cười gượng gạo :

— Dạ..

Cậu về, cậu cũng để chiếc áo lại trên tay Liễu, cậu đã nhận ra tâm ý của Liễu rồi, cậu không muốn để Liễu chìm vào những mộng ảo đó được, tình cảm nếu đã không đáp trả thì tốt nhất vẫn không nên làm gì để người khác nuôi hy vọng.

* **

Hôm sau cậu biểu con Quýt hầm gà với hạt sen thiệt sớm rồi đem qua nhà Hai Khỏe, chuyện má vợ cậu bịnh cậu cũng đã thưa qua vô ông bà hội đồng một tiếng rồi, ông hội đồng làm lơ, vì ông trước giờ vẫn giữ quan điểm là Hai Khỏe không xứng với cậu Hai, nên chuyện sống chết của bên đó ông không quan tâm lắm, bà hội đồng thì ngoài mặt hỏi han vài câu, chứ trong lòng đã có một kế hoạch mới, sẽ rất vui.

Khỏe ở thêm hai bữa nữa, cậu Hai thì đi đi về về chứ không ngủ lại, phần thì hai nhà cũng gần, phần bên nhà hội đồng vô vụ gặt lúa nên cũng lu bu, cậu về coi tiếp.

Đến tối hôm đó cậu Hai đã về được một lúc, Khỏe cũng nói là ngày mai sẽ về bển, bà Tư Đời coi như cũng ổn rồi, Khỏe về còn coi tiếp cơm nước nữa chứ ở bên này hoài cũng coi hông được. Út An đi lòng vòng bắt nhái, nó thấy cái bóng đen lấp ló, cứ nhìn nhìn vô nhà nên nó tưởng ăn trộm, nó nói lớn :

— Ai đó, giờ này đứng nhòm ngó cái chi có tin tui la lên hông?

Cái bóng lên tiếng :

— Anh, Sáu Tài nè An,đừng có la.

— Anh làm cái chi mà như ăn trộm vậy?

— Ờ ờ anh đợi người quen.

— Người quen gì mà giờ này, anh hẹn cô nào phải không? Dữ à nghen!

Sáu Tài gãi gãi đầu, Út An cười nói tiếp :

— Em nói đúng rồi rồi hen. Thôi em đi bắt nhái Chị Hai chỉ thèm nhái xào dừa, nãy giờ bắt cũng được một ít rồi.. Em đi nghen.

– Ừ đi đi..

Sáu Tài tiếp tục nhìn, cuối cùng người ấy cũng xuất hiện, tim Tài rộn rã hẳn lên, sắp rớt ra ngoài mất rồi. Run run mà gọi :

— Khỏe, tui ở đây.

Hai Khỏe nhoẻn miệng cười, đi tới :

— Anh đợi lâu chưa?

— Tui mới tới thôi hà.. Khỏe hẹn tui ra đây có chuyện chi, hay là.. Là..

Khỏe đưa Sáu Tài tờ giấy, rồi nói :

–Anh đọc đi rồi hiểu.

— Trời tối thui hà để tui về tui đọc được hông?

— Được chớ..mà mấy bữa trước anh có qua bên nhà hội đồng tìm tui phải hôn?

Sáu Tài gật đầu, thì Khỏe hẹn thì anh mới đến tìm chứ. Mà hẹn ở đây là TƯ Bình nó nói, chứ đâu phải Khỏe nói đâu, ngặt cái, người nói một đằng, người hiểu một nẻo, bởi mới có những cớ sự sao này.

— Tui nói mà tui quên mất tiêu, anh đừng buồn nghen.

— Không buồn đâu, tui biết Khỏe cũng khó lòng, khi nào rảnh cũng được mà.

— Ừ vậy tui về trước hen, anh cũng về đi, đứng đây một hồi người ta tưởng trộm cướp thì mắc công nữa. Tui về..

Dù màn đêm, ánh sáng không đủ nhưng bóng dáng của Khỏe đã ăn sâu vào trí nhớ của Tài rồi, Tài không trách Khỏe thất hứa mà ngược lại còn thông cảm, làm dâu nhà người ta đâu phải muốn đi là đi được, Tài hiểu mà hiểu cho nổi khổ của Khỏe mà.

Về đến nhà, ngồi dưới ngọn đèn dầu, Sáu Tài từ từ mở mảnh giấy ra mà đọc:

“” Ngọc còn ẩn bóng cây tùng, thuyền quyên chỉ đợi anh hùng mà thôi “”

Sáu Tài trầm tư xếp mảnh giấy lại, không hiểu ý Khỏe là gì, không hiểu anh hùng ở đây là sao, mà nếu hỏi Khỏe thì mất mặt quá, để anh từ từ nghĩ vậy.

***

Trưa hôm sau cậu Hai qua rước Khỏe về, bên nhà bà Bẩy Thêm, con Quýt, Út Liễu với mấy người nữa cũng đương nấu cơm cho tá điền tá thổ, vô vụ này là công chuyện mần tối ngày hông hết luôn, đờn bà thì nấu cơm gặt lúa, đờn ông thanh niên thì gánh lúa về nhà, mà nhà hội đồng ruộng lúa bạt ngàn, lúa tính bằng thiên bằng vạn chứ không bằng trăm nữa, ông hội đồng còn xây một cái nhà riêng để đựng bồ lúa, đựng cám, một bên để đựng gạo, bởi nhà họ giàu tiền bạc tiêu bao giờ cho hết.

Cuối bữa đó ăn cơm, bà hội đồng hỏi Hai Khỏe bịnh tình của sui gia, Khỏe thưa :

— Má con cũng đỡ nhiều rồi, đốc tờ cho uống thuốc tây, rồi uống thêm thuốc nam nữa, mấy bữa rày đương uống vỏ bưởi đó má.

— Ừm.. Bịnh này phải kiên trì mà uống thuốc, với lại má nghe người ta nói con kỳ nhông trị bịnh kinh phong hay lắm, đâu kiếm thử cho chị sui uống coi hợp không, biết đâu chịu thuốc thì sao,chớ hồi đó má có người bà con cũng bị nặng lắm mà nhờ uống mấy con kỳ nhông mà hết đó.

— Cái đó mình làm sao hả má?

— đầu tiên phải chọn con bự, chừng ba ký trở lên mới được, rồi treo ngược nó lên, tính tới đốt thứ tư rồi cắt lấy tiết nấu cháo, thịt với đồ lòng thì xào lên ăn với cơm, ăn kiên trì liên tục mới có kết quả.

Ông hội đồng gắp miếng cá bỏ vô miệng rồi cười nhạt:

— Kỳ nhông đâu phải dễ kiếm, mà có kiếm được rồi mua nổi không?

— Thì quan trọng là nó khó kiếm, chứ nếu mà kiếm được thì tui mua biếu chị sui làm thuốc chớ khó khăn gì vài đồng bạc.

— Nhà tui không có dư tiền.. Bực mình…

Ông hội đồng đứng lên, bỏ đi, không ăn nữa, bà hội đồng gọi với theo :

— Ông ông.. Cái ông này, dạo này khó khăn quá.. Thôi mấy đứa Ăn đi, kệ ổng, Ăn đi…

Hai Khỏe cúi mặt, ông ghét Khỏe đến vậy sao. Cậu Hai không nói nhưng bàn tay sớm đã đặt lên tay Khỏe, nắm chặt, Khỏe của cậu thiệt thòi nhiều rồi..

***

Hai Khỏe nằm gác tay trên trán, nghĩ đến lời bà hội đồng nói, kỳ nhông khó kiếm, mà kiếm con bự nữa thì đúng là quá khó, giờ biết kiếm ở đâu đây chớ, cậu Hai thấy hiếm khi Khỏe lại trầm ngâm như vậy, cậu luồng tay sau gáy Khỏe, để đầu Khỏe nằm lên cánh tay mình, cậu hỏi :

— Đương nghĩ gì vậy?

— Cậu, cậu biết ở đâu có con kỳ nhông hông? Chỉ tui với..

— Để tui nhờ người kiếm, em đừng lo quá, ngủ đi, khuya rồi, mấy bữa nay chắc mệt lắm rồi phải không?

Hai Khỏe gật đầu, nép vào vòm ngực của cậu, choàng tay ôm lấy cậu, ngủ một giấc đến sáng, ở bên cậu, có thực sự đã bình yên.

Hôm sau khi nấu cơm xong, con Quýt mới khều khều Hai Khỏe :

— Mợ Hai, mợ ra đây con nói mợ cái này nè!

Thiệt ra Khỏe nhớ lời cậu Hai nên cũng đề phòng con Quýt này, mà tự nhiên biểu đi theo nó, biết nó có toan tính chi không, nên Khỏe hỏi ngược lại nó :

— Chuyện chi thì nói ở đây luôn đi, có gì mà phải lén lút.

— Thì là chuyện của má mợ, chuyện con kỳ nhông á, mợ nghe hông? Hông nghe thì thôi con đi ra đồng đây.

Khỏe nghe đến kỳ nhông thì kéo tay nó lại hỏi :

–¡Là sao, nói nghe coi.

— Thì mợ đi theo con đi, con nói ở đây nói hông có tiện.

Khỏe nghĩ giờ ban ngày ban mặt chắc nó không giở trò gì đâu nên cũng gật đầu, đi theo nó ra sau vườn, gần mấy bụi chuối.

— Chuyện chi thì mày nói lẹ đi, tính dẫn tao ra đây giết người diệt khẩu hay gì mà đi xa quá vậy?

Thiệt là từ bữa nó làm hùng làm hổ là Khỏe ghét nó rồi, mà cái tật ghét rồi Khỏe không làm thân được, trừ bà hội đồng là cậu Hai biểu nên tỏ ra bình thường nên Khỏe bấm bụng làm mặt vui chớ Khỏe không ưa gì bả cả, ai biểu bả suốt ngày toan tính hại cậu Hai, mà một khi đã động đến cậu Hai thì chính là động đến Khỏe, Khỏe ghét hết.

Con Quýt cười :

— Trời, mợ nghĩ cái gì vậy, con giết mợ cho cậu Hai mần thịt lột da con hả gì..

— Vậy chớ làm chi, nói nhanh đi tao còn vô làm công chuyện.

— Là con có biết một người có con kỳ nhông mợ có muốn mua hông, con chỉ cho?

— Ở đâu?

— Ở dưới ấp mình nè, còn bự lắm, chừng ba bốn ký lận đó, mợ mua thì con chỉ cho.

— Mua, mà có vậy mà mày cũng biểu tao ra nói nhỏ vậy hả, mày rảnh quá ha Quýt!

— Đâu phải mợ, mợ cũng biết ở đây có cái quy định ai bắt được cái gì quý giá phải đem nộp cho địa chủ, hội đồng, chớ sao được giữ làm của riêng, mà chú con nhà nghèo lắm, con cái nheo nhóc năm bảy đứa nên muốn giữ lại bán kiếm chút tiền mua gạo cho tụi nhỏ, mợ mua thì con chỉ nhà cho mợ mua rồi mợ đem về bển luôn, để ông bà biết được thì tội chú con.

— Là Của chú mày hả?

— Dạ, chú ruột con luôn, nên con mới kêu mợ ra đây để nói nè mợ có mua thì xuống mua đi chớ để người khác mua đó, coi như làm phước đi mợ, mợ mua chừng vài đồng là chú con bán liền à..

— Ừm mà chú mày tên gì để tao còn hỏi nhà?

— Mợ đi xuống hết cái ấp mình có cái nhà lá nằm chọi lõi bên bờ sông là nhà chú con đó trước nhà có trồng bông râm bụt nữa, chỗ đó có mình nhà chú con ở với trồng bông râm bụt à, mợ không sợ nhầm..

— Được rồi, tao cảm ơn mày nha.

— Dạ không có chi đâu mợ, mà mợ nè, mợ có đi thì đi mình ên nghen, đừng có rủ cậu theo, chú con sợ chú hông dám bán nghen mợ.

— Ừm.. Thôi đi vô nhà..

Khỏe đi trước , Quýt nối gót theo sau miệng nó nhách lên, cười thầm trong bụng. Để coi lần này mợ Hai có chết không chớ..

***

Hai hôm sau, sau khi mần công chuyện xong xuôi Khỏe xin phép về thăm bà Tư Đời một chút, cậu Hai thì còn ngoài ruộng chưa vô, bà hội đồng gật đầu đồng ý, Khỏe cảm ơn rồi đi một mình.

Đến chiều về tới, thì bên trong nhà thấy người ăn kẻ ở tập trung trước cửa, ông bà hội đồng ngồi trên ghế, cậu Hai mặt hầm hầm, Khỏe mới thưa :

— -Thưa cha má con mới về, mà có chuyện chi mà nhà mình đông đủ vậy má.

Bà hội đồng thở dài, Út Liễu đứng đó mới nói :

— Má mất đồ đương tìm coi ai gan mà dám lấy trộm.

— Mất gì vậy Liễu?

— Mất năm đồng bạc với cái dây chuỗi ngọc trai, chị Hai có thấy đâu không?

Út Liễu hỏi ngộ, đồ bà hội đồng mất thì sao Khỏe thấy cho được chớ :

— Hông, chị đâu có thấy đâu.
Bà hội đồng :

— trong nhà đã kiếm hết rồi mà không có thấy, vợ thằng Hai có thấy thì chỉ cho má.

Ông hội đồng đập tay cái rầm, quăng hai đồng bạc với cái chuỗi lên bàn, quát lên :

– Vòng vo làm cái gì nữa. Đây, mày nói mày không nói không biết mà nó nằm chình ình trong quần áo của mày,quân trộm cắp, quân mọi rợ.. Đúng là nuôi khỉ trong nhà..

Hai Khỏe chưng hửng, sao lại ở trong quần áo Khỏe được cơ chứ, lúc nầy có người chạy vô thưa :

— Dạ thưa ông bà, đã hỏi xong đúng là hôm nay mợ Hai có về nhà bển, và có đi xuống ấp dưới để mua con kỳ nhông của chú Út với giá 3 đồng bạc.

Ông hội đồng :

— Đấy, mày còn bênh cái quân trộm cắp này nữa không Thống, mày sáng mắt ra chưa.. Còn mày, còn gì để nói trước khi tao cho người chặt tay mày ra không con ôn nghiệt..? Trói nó lại cho tao..!!

Mọi người đoán xem làm sao Hai Khỏe giải oan đây..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN