Đường Vào Yêu - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
395


Đường Vào Yêu


Phần 16


– Đấy mày còn bênh cái quân trộm cắp này nữa không Thống, mày mắt ra chưa… Còn mày, mày còn gì để nói trước khi tao cho người chặt tay mày ra không con ôn nghiệt… Trói nó lại cho tao..

Thằng Tý hơi lưỡng lự, đứng tần ngần nhìn cậu Hai rồi nhìn ông bà hội đồng, khó sử lắm.

Bà hội đồng nhìn Khỏe, giọng điệu buồn bã:

— Hazz.. Con thích cái chi thì nói má mua cho, sao lại làm cái chuyện xấu mặt như vậy, cái vòng ngọc trai này là kỷ vật hồi xưa cha tặng cho má, má quý vô cùng, khi nào có dịp quan trọng mới dám đeo, con làm má thất vọng quá Khỏe à… Còn vụ mua kỳ nhông chẳng phải má đã đánh tiếng trước là má sẽ chi tiền để biếu chị sui, cớ chi mà con hành sự lỗ mãng, hư hỏng như vậy, thiệt má hông còn gì để bênh con nữa..

Khỏe nghe xong thì cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện, thì ra là người ta tranh thủ lúc Khỏe vắng nhà đã vu oan giá họa cho Khỏe, đổ cho Khỏe thành tội đồ, thành kẻ trộm cắp, giỏi, đúng là tính toán quá giỏi. Cũng may là Khỏe đã có bàn luận qua với cậu nếu không tội này có nhảy xuống sông cũng không rửa được.

— Sao, chị còn gì để nói nữa không, chị Hai, chị lấy anh Hai tui là phần phước của chị, anh tui có để chị thiếu thốn chi đâu mà chị sanh tật, hay vốn dĩ đó là bản chất của chị nên không thay đổi được?

Liễu mỉa mai, tỏ ý khinh thường Hai Khỏe ra mặt.,nó nói tiếp :

— cứng họng rồi à, cái sợi dây chuyền ngọc trai đó quý như thế nào với cha má chị biết không?

Hai Khỏe chắc nịch :

— Chị không lấy cái gì hết, em đừng ở đó mà lớn miệng, chị dầu sao cũng là chị dâu em đó.

Út Liễu cười nhạt:

— Chị dâu, nói mà không biết ngượng miệng, từ khi chị rắp tâm hại nội thì trong lòng tui đã không xem chị là chị dâu nữa, tui gọi chị một tiếng chị là vì anh Hai, giờ chị làm những việc như thế này chị nghĩ chị còn xứng đáng là con dâu nhà này sao?

Hai Khỏe nhếch mép, thì ra Út Liễu tầm thường đến vậy, bao năm với cái bỏ bọc hiền lành gia giáo chỉ để che đậy bản chất xấu xa bên trong mà thôi.

— Em chồng, chị có ra mần sao thì đã có cha má ở đây, chưa đến lượt em lên tiếng đâu, em còn xúc phạm chị nữa chị không khách sáo đâu đó..

Cậu Hai cũng đã đứng bên cạnh Khỏe khi nào, môi cậu cong lên, không còn vẻ mặt hầm hầm lúc nãy nữa. Cậu khẽ gật đầu, Khỏe hiểu ý, cười đáp lại.

— Thôi thôi, không nói nhiều, thằng Tý mày có nghe ông nói không, trói nó lại, đánh vào cái tay chôm chỉa đó 50 roi cho ông rồi đuổi ra khỏi nhà, nhà tao không chấp nhận một đứa như mày.. ..

Cậu Hai bây giờ mới thong thả hỏi lại :

— Ai nói mấy cái đó là Khỏe lấy? Có ai tận mắt thấy không?

Ông hội đồng trừng mắt :

-Mày nói vậy là sao, nhiêu đó bằng chứng mà mày còn chưa chịu hiểu à, tao không biết trước giờ mày học cái chi, sao bây giờ đầu óc mày như bỏ quên trên trời vậy hả?

— Cha, tánh tui trước giờ ưa rõ ràng, huống gì việc này liên quan đến vợ tui, tất nhiên tui phải hỏi cho rõ.. Giờ tui hỏi có ai thấy mợ Hai lấy số bạc với sợi dây chuyền từ phòng bà ra không?

Mọi người im thin thít, cậu Hai nói tiếp :

— Không có ai đúng không, vậy ai tìm thấy những thứ này trong phòng tui, bước ra đây..

Con Quýt run run bước ra:

— Dạ con thưa cậu Hai!

— Mày tìm thấy ở đâu?

— Dạ.. Dạ ở trong tủ quần áo, được giấu trong túi áo bà ba của mợ Hai.

— Áo màu gì.?

— Màu hồng thưa cậu.

— Mày chắc chưa?

— Dạ chắc thưa cậu.. __ Quýt dầu đã được người lớn chống lưng nhưng vẫn sợ cái uy của cậu Hai lắm, tay chân nó cũng ra mồ hôi ướt nhẹp rồi,nên nói lộn chẳng hây..

— Được, vậy tui hỏi má, cái sợi dây chuyền đó thường ngày má để ở đâu?

Bà hội đồng trả lời cậu Hai :

— Thì má để trong tủ sắt.

— Để một sợi dây thôi hay để chung với món chi nữa không?

— bình thường má để trong hộp trang sức, tại đêm qua cha bây nói gần tới đám hỷ nhà hội đồng Chơn trên Mỹ Hội nên má mới lấy ra đeo thử với bộ đồ, rồi để đó luôn chớ không có cất vô tủ nữa, ai dè..

Ông hội đồng :

— Đó, mày nghe rõ chưa, nhân lúc người ta đi làm hết nó lẻn vào nó trộm rồi đem về phòng giấu , nhìn là biết hông phải người đàng hoàng rồi, quân trộm cắp, gian manh..

Cậu Hai :

— Cha đừng vội phán xét, ai gian manh thì chưa biết đâu… Lúc nãy mày nói ông Út xác nhận mợ Hai mua con kỳ nhông với giá 3 đồng đúng không?

Tên người ở gật đầu :

— Dạ đúng thưa cậu.

— Mày chạy xuống dưới, biểu ổng lên đây gấp. Nhanh lên..

— Dạ..

Ông hội đồng châu mày :

— Mày muốn làm tới cái chi nữa?

— Làm chi thì tới đó rồi biết.. Tý, đi lên hướng trên kiếm 5 cô gái về đây cho cậu gấp.

Tý Vâng Dạ chạy đi ngay, ai cũng ngơ ngác không hiểu cậu muốn mần chi, chỉ có bà hội đồng hơi tái mặt, bà khều nhẹ con Quýt, Quýt nhanh ý hiểu ngay liền rón rén bước đi thì bị Khỏe gọi lớn :

— Quýt, đi đâu đó..?

— Dạ con con đi mần công chuyện thưa mợ!

— Sao lại đi ngay lúc này, chuyện còn giải quyết xong, mày ở lại đi.

Bà hội đồng :

– Nó thì có quan trọng gì, kệ nó đi. Nó chỉ là người tìm thấy chứng cứ thôi.

Bà hội đồng nói câu sau như vả vào mặt câu trước, nó là người tìm thấy chứng cứ mà biểu không quan trọng.

-Con Quýt ở lại k đi đâu hết, ở lại đây có việc nhờ mày đây.

— Việc gì vậy cậu?

— Mày cứ đứng đó đi.

Nó nhìn nhìn bà hội đồng, bà gật đầu nhẹ nên nó im lặng lui về chỗ đứng của mình.

— Mày làm cho ra lẽ nghe, bằng không mày đừng có trách tao__ông hội đồng chán ghét nói với cậu Hai.

Cậu không đáp chỉ cười khẩy một cái rồi quay sang nhìn Khỏe, tay cậu nắm chặt tay Khỏe, ánh nhìn đầy ý quan tâm.

Chừng nửa tiếng thì thằng Tý dắt về 5 người con gái, cậu Hai biểu khỏe vô thay đồ rồi đi ra, Út Liễu không tin tưởng nên đi theo coi chừng, thêm mười phút nữa thì chú Út của con Quýt tới, khúm núm thưa, cậu Hai liền hỏi :

— Có phải bữa nay ông vừa bán một con kỳ nhông?

— Dạ thưa phải!

— Ông bán bao nhiêu bạc?

— Dạ thưa là 3 đồng bạc.

— Vậy ông còn nhớ mặt người mua không? Đờn bà hay đờn ông?

— Dạ thưa con nhớ. Con bán cho một cô xưng là mợ Hai nhà cậu ạ.

— Được, vậy trong 6 cô này, có cô nào là người đến mua kỳ nhông của ông không?

Ông Út nhìn một lượt, nhìn 6 cô đồng trang lứa đều bận bộ bà ba như nhau, cuối cùng ông chỉ cô đứng thứ hai, khẳng định là cô này mua kỳ nhông của ông với giá 3 đồng. Cậu Hai hỏi :

— Ông chắc chưa? Tui cho ông nói lại lần nữa đó.

— Dạ thưa cậu tui chắc chắn.

Con Quýt :

— Chú à, có nhớ lầm.. ..

Chưa hết câu đã bị cậu Hai quát :

— Ai cho mày lên tiếng.

Nó xụ mặt, cúi đầu im re. Bà hội đồng ngã người ra ghế mồ hôi bắt đầu đổ.

Cậu Hai dõng dạc nói :

— mọi người làm chứng nhé, ông ta nói là cô này đến mua, mà cô này là ai thì chắc mọi người cũng biết mà đúng không.. Nói đi, nói cô tên gì?

Cô gái bước ra, thưa rằng :

— Dạ con tên là Hai The..

Mọi người xì xào, ông hội đồng hỏi :

— Là sao, sao mày nói là mày bán cho mợ Hai nhà này, con này đâu phải là vợ thằng Thống chớ!

Chú Út con Quýt cũng ngạc nhiên không kém :

– Nhung.. Nhưng rõ ràng là cô này đến mua mà..

Khỏe tiến tới nói :

— Tui mới là mợ Hai nhà này đây..

Ông hội đồng :

— Cuối cùng là sao?

Cậu Hai cho chú con Quýt ra về, rồi mới nói lớn :

— Con Quýt, bước ra đây.

Quýt run rẩy khi nghe cậu gọi tên mình :

— Dạ.. con… con đây cậu..

– Mày nói mày thấy bạc với dây chuyền trong túi áo mợ Hai đúng không?

— Dạ.. dạ đúng..

— Chắc chưa, nói cho đúng nghe.

— Con chắc..

Hai Khỏe :

— Mày thôi diễn kịch đi, định hại tao hả, tự dưng mày nói cho tao biết nhà chú mày có kỳ nhông rồi còn đốc thúc tao đi mua các kiểu là tao nghi rồi, không ngờ mày thâm sâu đến mức gài bẫy tao, mày được lắm đó Quýt.

Con Quýt chối bay chối biến :

— Mợ, mợ nói cái chi, con hông hiểu gì hết, con có nói gì với mợ đâu chớ, sao giờ mợ đổ tội lên đầu con, ông ơi, bà ơi xin làm chủ cho con.. Huhu..

Hai Khỏe cười, con này quả thực đóng tuồng quá đạt.

Bà hội đồng :

— Chuyện đã đến nước này con còn đổ lỗi cho con Quýt mần chi mà tội nó hả Khỏe, mấy đồng bạc má đâu tiếc với con, má tiếc là tiếc cái tâm con như vậy, tiếc má đã đặt hi vọng con có thể thay má mà quản lý, coi sóc cái nhà nầy, nhưng thiệt là sau vụ này, má thấy sợ con rồi đó.. Đờn bà lấy chồng là phải theo chồng, phải biết vun vén cho sự nghiệp nhà chồng, đời thuở nào con mới về năm ba bữa mà liều quá..

Ông hội đồng :

— với cái hạng người này bà cần chi nói dông dài, cứ theo luật mà phạt, đánh rồi đuổi đi.

Cậu Hai thật là tức ông hội đồng, việc rành rành ra đó mà vẫn cố tình phạt Hai Khỏe, cậu nói :

— Cha, cha vẫn không hiểu hay sao, rõ ràng có người muốn hại vợ tui..

Ông hội đồng chen ngang lời cậu :

— Ai, ai hại vợ mày chớ, bạc trong túi nó, dây cũng trong túi nó, ai hại nó?

Hai Khỏe :

– Thưa cha, khi con Quýt nó nói là con đã nghi rồi, nó một mực chỉ điểm cho con nhà chú nó, còn bày cách cho con này nọ nữa, lúc đó anh Tý cũng ở đó, anh Tý có thể làm chứng những gì con nói là thật..

Thằng Tý thưa :

— Dạ thưa ông, những gì mợ Hai nói là thật, đúng là chính tai con nghe em Quýt mách nhà chú ruột có con kỳ nhông và một hay lôi kéo mợ Hai xuống đó mua..

Con Quýt rít lên :

– Anh Tý, anh nói bậy bạ gì vậy, anh thấy tui nói hồi nào?.

Tý thật lòng cũng rất khó sử, Tý thương Quýt nhưng Quýt lại đem lòng nhung nhớ cậu Ba, rồi nghe theo lời bà hội đồng làm nhiều chuyện xằng bậy để hại cậu mợ, dầu cho Tý thương Quýt nhưng cũng không thể để Quýt tiếp tục sai lầm nữa.

– Em đừng chối nữa, thưa ông, hôm qua con đang ngoài vườn thì vô tình nghe được đoạn hội thoại của mợ Hai và em Quýt, mợ Hai bị oan.

Quýt :

— Im đi, anh biết cái gì mà anh nói chớ.

— Không những nghe mà còn thấy nữa, thưa ông, con tận mắt trông thấy em Quýt lén lút vào phòng cậu Hai, con đã nghi ngờ nên nhìn vào thử thì đúng là em Quýt chính là người để bạc và dây của bà vào túi áo của mợ Hai.

Quýt bất giác lùi lại một bước, nó chao đảo, miệng ú ớ, nó nhìn bà hội đồng chờ bà cứu giúp.

— Thằng Tý chớ hàm hồ, định lật lọng hả gì. __út Liễu rít lên.

— Thưa, con xin thề những gì con nói hoàn toàn là sự thật, nửa chữ cũng không hề gian dối.

Ông hội đồng đập tay :

— Sao mày không nói ngay từ đầu hả?

Cậu Hai :

— Nói ra chắc gì cha đã tin, nên tui mới bày ra cách này để xem ai có gan muốn hại vợ tui cho bằng được, hôm qua khi nghe vợ tui kể tui đã hồ nghi rồi, nên mới biểu thằng Tý theo dõi con Quýt, và âm thầm sai người giả đi mua con kỳ nhông, cha nghĩ đi, má nói mất năm đồng bạc, và sợi dây, mà khi nãy con Quýt lấy ra trong túi áo chỉ có hai đồng bạc, vậy còn ba đồng kia ở đâu.?.

Mọi người im re, cậu nói tiếp :

— Con Quýt bỏ vô túi áo vợ tui năm đồng bạc, nhưng nó bỏ vô cái áo hồng nhạt bên trái, nhưng cái áo lúc nãy đem ra là màu trắng được treo bên phải của tủ , mày không thấy lạ sao Quýt, mày không ngờ là tao đã phát hiện và đánh tráo đúng không nói, ai xúi biểu mày hại mợ Hai?

Con Quýt quỳ xuống, van xin :

— Cậu Hai con con bị oan..

Cậu Hai nhếch mép cười :

— Bị oan, được, mày k khai có tin tao dùng đến gia pháp không?

Con Quýt tuy lanh miệng, lại được bà hội đồng chống đỡ nên nó mới có gan làm liều chứ nó rất sợ đòn, cậu Hai mới hăm dọa nó đã run lẩy bẩy, mặt xanh như tàu lá, khóc lóc :

— Cậu.. Cậu.. Cậu đại nhân đại lượng tha cho con đi cậu, con ngu muội nghe lời người khác nên mới làm quấy, con xin cậu, con lạy cậu, lạy mợ trăm ngàn lạy..

Hai Khỏe :

— Mày nói đi, ai, ai biểu mày làm vậy?

Con Quýt dao dác một vòng, nhìn ngó cả thảy rồi chỉ út Liễu :

— Là cô Liễu sai con hại mợ Hai vì cô Liễu thương cậu Hai đó mợ..!

Út Liễu nghe xong như sét đánh ngang tai:

— Mày.. Tao xúi mày khi nào hả?

Quýt khóc :

— Cô, sự việc lộ ra rồi, cô nhận tội đi huhu… Ông bà ơi là do cô Liễu ghét mợ Hai nên mới sanh lòng oán hận, cô biểu con hại mợ Hai để mợ bị đuổi đi, con..con nhứt thời bị cô Liễu dùng lời ngon ngọt để xúi đại, ông bà tha cho con..

Út Liễu mất bình tĩnh thật sự, đi tới vả vào miệng con Quýt rồi hét lên :

— Con ôn, tao xui mày khi nào, mày có bằng chứng không?

Nó móc trong túi áo ra hộp phấn với 1 đồng bạc rồi mếu máo kể :

— Đây nè, cô cho con hộp phấn với cây son, mà cây son con còn để trong mùng kìa, còn đây là 1 đồng bạc, cô biểu con đi chợ may đồ mới, con không dám nói dối..

Quả thật hộp phấn đó là của út Liễu, bà hội đồng xem hộp phấn rồi thở mạnh mà nói rằng :

— Đúng là phấn của con Liễu, cái hộp này đợt đi tỉnh hai má con mình lựa đây mà.. Liễu, sao con lại… Hazzz..

Bà thở dài bỏ đi vô phòng.. Bỏ mặc tiếng kêu oan ức của Út Liễu, mà chính cậu Hai cũng không lường đến tình huống này, đầu dây mối nhợ là do bà ta làm chủ, giờ sao có thể một cái mà đổ hết lên đầu út Liễu như vậy chớ, bà ta quả là không dễ hạ gục được..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN