Đường Vào Yêu - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
355


Đường Vào Yêu


Phần 17


Bà thở dài bỏ đi vô phòng.. Bỏ mặc tiếng kêu oan ức của út Liễu, mà cậu Hai cũng không lường đến tình huống này, đầu dây mối nhợ là do bà ta làm chuh, sao có thể một cái mà đổ lên đầu út Liễu như vậy chớ, bà ta đúng là không dễ hạ gục được…

Hai Khỏe cũng trân trân nhìn út Liễu rồi đến nhìn con Quýt, sự việc này mười mươi là do bà hội đồng sai biểu con Quýt, dù Út Liễu không phải là người tốt lành gì nhưng Khỏe dám nói là Út Liễu bị oan, nhưng bằng cớ đều nhắm ngay nó, làm sao chối cãi. Ông hội đồng cũng rất thương Út Liễu , nhưng thấy vợ nhỏ đau lòng buồn bã như vậy nên quyết định phạt út Liễu vô nhà kho, chờ bà hội đồng nguôi giận rồi xử tiếp, dù cậu Hai đã lên tiếng nhưng ông vẫn cương quyết với quyết định của mình , thêm con Quýt nó kể khớp như vậy, nó có bằng chứng như vậy thì út Liễu có cãi đằng trời may ra mới thắng được.

Đến chiều tối, Hai Khỏe mới đem cơm với đồ ăn vô kho cho Út Liễu vì con Quýt bị phạt đánh mấy mươi roi giờ tay chân sưng vù. Thấy Khỏe, Út Liễu nhếch mép cười :

— Vô đây làm gì, muốn xem tui thê thảm như thế nào sao?

Khỏe đặt mâm cơm xuống, biểu nó ăn, nó đáp :

— Tui không cần chị thuong hại, cút..

— Ăn hay không thì tuỳ em, chị biết em bị oan nhưng hiện tại mọi chứng cứ đều hướng về em, nếu em muốn thoát tội thì nên biết phải làm gì trong lúc này, nếu em không có sức khỏe, thì người chủ mưu ắt sẽ rất sung sướng vì có người thế tội.

Liễu nhìn Khỏe, ánh mắt nhu hòa hơn một chút :

— Chị tin tui sao?

Hai Khỏe thản nhiên :

— Chị biết là má làm, sao em không nói thẳng là má đi, im lặng thế này chính là thừa nhận rồi còn gì?

Nhìn vào đôi mắt Liễu, Hai Khỏe thấy hai hàng nước chảy xuống, khuôn mặt rũ rượi, hàng mi ướt đẫm :

— Ai cũng được, nhưng má thì không!

— Là sao?

Liễu cười mà nước mắt vẫn thi nhau chảy xuống, chảy vào khóe miệng mặn chát và đắng ngắt :

— Đời này của tui nợ má một mạng, nếu má muốn tui chết tui cũng sẽ cam lòng, chỉ là lúc nãy tui hơi mất bình tĩnh nên mới la lối chứ ngày mai tui sẽ nhận tội.

— Tại sao, sao em phải làm vậy chớ..

Út Liễu nhớ lại chuyện ngày xưa, chuyện của nhiều năm trước, khi nó vốn dĩ chẳng họ hàng gì với bà hội đồng đâu, nó vốn cũng có một gia đình như bao kẻ khác, nhưng rồi không may nhà nó đổ bịnh, cha má nó, em nó, đều lần lượt rời bỏ nó, chỉ còn một mình nó trơ trọi trên cõi đời này, nó trở thành đứa mồ côi, sống nhờ củ khoai mót được, nhờ những con tôm con tép mò được dưới sông, rồi nó được bà hội đồng đem về nuôi, bà sợ nó tủi thân nên nói nó là bà con xa cho người khác khỏi ức hiếp nó, nó nhớ rõ lời bà nói với nó :

— Từ đây về sau mày là con tao, sống chết đều do tao quyết định, mày có chịu không?

Lúc đó nó còn quá nhỏ, nó chỉ biết nhà hội đồng rất giàu, về đó nó sẽ có cơm ăn, có quần áo để mặc và không còn mỗi đêm một mình trong căn nhà vách lá cột xiêu, khi nắng cháy da, mưa thì ướt sũng, nó gật đầu đồng ý theo bà về nhà mới, nó được bà may cho quần áo đẹp, được cho ăn đồ ngon, còn được đi học chữ nữa, nó vui lắm, nó cũng biết điều, cố gắng làm công chuyện, quán xuyến nhà cửa phụ bà, nhưng Ba Nhất lại rất ghét nó, từ lúc nó về luôn bắt nạt, không cho nó chơi cùng, Ba Nhất chê nó dơ nên tuyệt nhiên cấm nó đụng vào đồ chơi của mình, nhưng Hai Thống thì khác, cậu Hai rất tốt bụng, cậu luôn đứng ra bênh vực khi nó bị cậu Ba ăn hiếp, có gì nó không hiểu cậu Hai đều tận tình chỉ dạy, rồi nó thương cậu lúc nào không biết nữa, nhưng sự đời có bao giờ được như ý muốn, cậu tốt với nó, quan tâm nó nhưng chỉ cơ bản là là lo cho một đứa em gái, cậu chưa bao giờ cho nó một tia hy vọng dù là nhỏ nhoi vì lòng cậu đã có người yêu thích, nó biết cậu thương Hai Khỏe, nó tức lắm, nó giỏi giang, thêu thùa may vá đều đẹp, cơm nấu cũng ngon, nhà cửa gọn gàng không để ai phàn nàn điều chi, cớ sao cậu không chọn nó, hay ít nhất một lần cảm động thôi cũng được, cậu thật tàn nhẫn,hay vốn dĩ giữa cậu và nó mãi là hai chí tuyến, chỉ có thể song song, chứ không thể chung một con đường, có phải nó đã sai khi ôm mãi mối tình đơn phương này..

Quay lại thực tại, nó chỉ biết cười mà nói với Hai Khỏe :

— Không gì cả, chị về phòng đi, tui muốn yên tĩnh một mình..

Nó quay mặt vào trong, Khỏe thở dài rồi đi lên.

Sáng hôm sau bà hội đồng mới biểu người đem út Liễu lên, nó cúi đầu khai nhận là do nó ghét Hai Khỏe nên mới sai con Quýt dụ dỗ Khỏe đi mua kỳ nhông hòng để Khỏe bị đuổi đi. Nó nhìn cậu Hai nước mắt trực trào nơi khóe, nó nói :

— Anh Hai, em xin lỗi.

— Người cần Xin lỗi không phải là anh, mà cần phải xin lỗi bản thân mình, Liễu, anh biết em không làm, em mau nói sự thật đi.

Nó lắc đầu :

— Không, anh lầm rồi, tất cả là do em làm, do em ganh ghét chị Hai nên vu oan cho chị ấy.. Giờ muốn phạt em sao không được..em chấp nhận..

— Có chuyện chi mà sáng sớm đã khóc lóc vậy nè?

Vợ chồng Năm Thành qua tới, thấy út Liễu đương quỳ gối, nước mắt đầm đìa thì không nén được tò mò hỏi, sau khi được nghe kể lại thì thím Năm mới hỏi :

— Giờ anh chị tính sao?

Ông hội đồng :

— Hỏi chị bây kìa, muốn xử phạt sao thì xử, chứ anh hết biết đường nói rồi, nó làm anh thất vọng quá…__ Ông hớp ngụm trà, thở hắt ra.

Bà hội đồng nhẹ nhàng nói :

— Con dại thì cái mang, huống gì nó cũng đã nhận lỗi, thôi thì đánh kẻ chạy đi chớ ai đánh người chạy lại, phạt nó dọn dẹp từ đường một tháng, trong một tháng này không được ra khỏi nhà..

Thím Năm Thành mới bàn :

— Ý tui thế này, anh chị coi được hông nghen, con Liễu cũng đã mười tám tuổi, tuổi này lập gia đình được rồi, tui có một người quen ở Chợ Gạo, nhà cửa khá giả, lại có duy nhất một thằng con trai, người ta biểu tui mần mai, tui thấy chỗ đó được đó, con Liễu gả về đó không thiệt đâu.

— Không được, con không lấy đâu. _út Liễu.

Thím Năm :

–Sao lại không chịu, trai dựng vợ gái gả chồng là lẽ đương nhiên, bây đã lớn rồi, lập gia đình được rồi, chẳng lẽ bây định ở vậy đến già hay sao?

— Con chỉ muốn lấy người con thương thôi.

Thím Năm biết ý Liễu là gì, chả lẻ nó vẫn ôm mộng mị đó hay sao nên nói phủ đầu nó :

— Ở đâu ra cái lẽ đó, phận làm con thì cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó, bây là con gái, đừng có mà kén chọn..

Chú Năm :

— Hay nó đã có người thương, hỏi rõ nó coi! Liễu, bây nói coi, ý bây muốn mần sao?

Nó cúi đầu, ngập ngừng..nửa muốn nói tâm tư nửa muốn giấu kín, cuối cùng, chút lòng tự trọng còn sót lại nó biết dù nó có nói ra thì cũng không được gì, ngược lại chỉ thêm mất mặt, nó gật đầu ưng thuận cuộc hôn nhơn mà thím Năm vừa nói..

— Con đồng ý..

Bà hội đồng :

— Bây chắc chưa?

– Con chắc thưa má..

— Được rồi..nếu vậy thì nhờ chú thím vậy, thôi đứng lên đi, xin lỗi chị Hai bây một tiếng rồi lên từ đường mà quỳ xám hối…

– Dạ.. Chị Hai, em xin lỗi chị.. Chị bỏ qua cho em nghe chị.

Khỏe thì đâu muốn làm khó nó, gật đầu cho qua chuyện, Út Liễu xin phép rời đi chịu phạt.

Bà hội đồng hỏi chú thím Năm :

— hôm nay chú thím qua đây có chuyện chi hông?

Thím Năm :

— Qua thăm má, với lại cũng gần đám giỗ cha rồi, tính qua hỏi chị làm những gì để còn phụ họa thêm.

–Thì cũng như mọi năm thôi thím, gói bánh tét, bánh ít, sấp nhỏ nó đổ thêm bánh da lợn với bánh bò, heo gà vịt thì có sẵn, tui tính làm cù lao, gỏi cuốn, lẩu chua, thêm vịt nấu cà ri, gỏi gà lá chanh, thím thấy vậy được chưa, hay có món chi ngon không, nói tui biết với.

Thím Năm trong bụng cười thầm trong bụng, Bày đặt hỏi ý kiến ý cò, chớ thím mà đưa ra ý của mình thế nào cũng bị gạt ngang thôi, bà ta luôn thể hiện mình là dâu đảm vợ hiền, luôn muốn hạ bệ thím trước mặt người khác, thím biết thừa nhưng giả bộ ngu ngơ, bao năm va chạm thím biết thừa tánh nết bà ta rồi :

— Chị tính vậy cũng được rồi, thôi tui vô thăm má chút.

— Ừ, chú thím vô đi, thấy chú thím má mừng lắm đó.

***

Những ngày sau cuộc sống của Khỏe phải nói vô cùng yên ắng, cơm nước ngủ nghỉ bình thường, không có chuyện gì to tát, rảnh rỗi lại cùng cậu Hai chạy về thăm bà Tư Đời, mọi việc vẫn êm xuôi cho đến khi hôm đó bà mai dong sang nói là bên Thuý Kiều không chịu gả Thuý Kiều cho cậu Ba Nhất, bà hội đồng tiếc dữ lắm.

Cậu Ba ăn chơi cho đã cũng chịu về nhà, mới về được mấy tiếng lại tiếp tục xin bạc, bà hội đồng trả lời :

— Bạc đâu mà xài như nước đổ vậy con ơi!

— Má nói mắc cười, nhà mình sài tám đời còn chưa hết, má hà tiện với tui mần chi, trước sau gì hông là của tui chớ.

— Ừ, với cái thói ăn chơi đó thì có tiền muôn bạc vạn cũng hết, bây mà cứ chơi bời hoài có mà ra đường sớm nghen con, thằng Hai nó suốt ngày coi sổ sách, coi tá điền tá thổ, nó làm để lấy lòng cha bây kia kìa.

— Thây kệ ảnh chớ.. Chớ hông lẽ giờ má muốn tui ra đồng cấy lúa nhổ cỏ hả gì?

— Đâu phải, con nên giảm bớt ăn chơi, ở nhà coi quản lý với nó để cha bây nhìn vô, sau này cũng dễ bề nói chuyện, mà mai dong mới vừa nói bên Thuý Kiều không chịu, một hai đòi bắt rể, hazz, tiếc quá chừng.

— Má, tui thiệt hông hiểu má nghĩ gì, nhà mình giàu như vậy, tiền chỉ có dư chớ đâu có thiếu, sao má cứ nhứt quyết muốn cưới mấy mối đó vậy, cười đại Hồng Nhung cho tui đi, mấy bữa giờ ở trển thấy cổ cũng tội nghiệp.

— Con thương nó rồi à?

— Không có, tui không thương nó đâu chỉ là lỡ nên tui muốn chịu trách nhiệm thôi, chứ tui vẫn thương Hai Khỏe, mà tui ghét ở nhà, ghét về đây nhìn Khỏe sớm tối bên nó tui chịu hông có nỗi, má biết tui phải kiềm chế cỡ nào không?

Bà hội đồng mới bày :

— Thì đó, thì con thương con Khỏe thì con phải ở nhà, khi đại sự xong xuôi thì má cưới nó cho con, giờ nó đã là vợ thằng Hai rồi, mình đâu có cách gì mà cướp ngang sương vậy được.. Nghe má đi, má tính hết rồi, cũng sắp đến ngày đó rồi…

Cậu Ba tuy ăn chơi, hay mắng chửi người khác nhưng cậu lại ưa ngọt, được bà hội đồng rỉ tai hứa hẹn lại xuôi lòng..

Mà mấy bữa độ rày ông hội đồng hay mệt, thấy yếu hẳn đi, tối ngày nằm ỳ trong phòng, thầy lang nói bệnh người già, nhức mỏi là điều không tránh khỏi, cậu Hai biểu ông đi khám ở nhà thương lớn, giờ đốc tờ họ hay lắm mà ông không chịu, ông nói uống thuốc nam cho lành.

Bẵng đi cũng hơn nửa tháng thì chú thím Năm Thành có dẫn gia đình bên Chợ Gạo qua chơi rồi tính luôn hôn nhơn của út Liễu, hai bên nói chuyện vui vẻ, nghe đâu hai tuổi này cũng rất hợp, bên họ cũng hài lòng út Liễu lắm đa. Như vậy coi như đã xong, chờ ngày dạm hỏi nữa là được..vì út Liễu sắp có chồng nên ông bà không phạt nó nữa, cho nó được ra ngoài để chuẩn bị cho đám tới, nó buồn lắm, lấy người không thương rồi mọi chuyện sẽ ra sao, rồi nó sẽ không còn hàng thấy cậu Hai nữa, không còn những lần nép bên cửa nhìn trộm cậu, hết, hết thật rồi sao..?

Những ngày tháng yên bình thoi đưa, bánh xe thời gian cứ lăn mãi, thỉnh thoảng cậu Hai với bà hội đồng cũng có xích mích nhẹ nhưng không có gì đáng kể, mọi việc cứ tưởng đã an yên, nhưng người ta vẫn hay nói trước cơn bão mặt nước thường phẳng lặng, trước cơn dông gió vẫn dịu dàng..

Như sáng nay Khỏe mệt mỏi thức dậy, nhìn thấy nắng đã chiếu khắp căn phòng, gà không gáy gọi như mọi hôm, cậu Hai cũng không nằm bên cạnh, Khỏe lật đật đi rửa mặt mũi, mới biết mặt trời đã lên cao, giờ này chắc đã bảy tám giờ sáng.

— Mợ Hai, mới dậy hả mợ?

— Ờ, tui ngủ quên mất..mà mày cái gì vậy?

— Dạ con nấu thuốc cho ông, ông độ rày yếu he mợ.

— Ừ.. Mày thấy cậu Hai đâu không?

— Dạ cậu Hai đương nói chuyện với bạn ở nhà lớn á mợ.

— Bạn nào mày biết không?

— Dạ hình như là bạn học của cậu, con nghe loáng thoáng là hai hai người định đi đâu đó mợ..

— Ừ, mày làm đi, để tui ra coi.

— Dạ mợ..

Hai Khỏe đi lên nhà lớn, cậu Hai thấy thì gọi :

— Khỏe, qua đây em… Giới thiệu với toa đây là vợ của moa, tên là Hai Khỏe, còn đây là Hiếu Nghĩa, bạn của tui trên Sài Gòn.

Hai Khỏe lịch sự gật đầu chào hỏi cho đúng lễ, Hiếu Nghĩa cũng thưa lại cho đúng đạo, được biết vì hôm đó thân sinh của Hiếu Nghĩa đau nặng nên không xuống được, giờ ngay dịp xuống đây hốt thuốc nên ghé thăm. Hai người nói chuyện một hồi thì Hiếu Nghĩa xin phép ra về, cậu Hai tiễn bạn đến tận cổng mới quay vào.

— Em có làm sao không?

Cậu Hai hỏi, Khỏe thiệt thà đáp lại :

– Tui cứ thấy mệt, thấy buồn ngủ lắm cậu.

— Em bị bao lâu rồi sao không nói tui biết?

— Mới hai bữa nay thôi cậu.. Mà tui đói bụng quá, để tui xuống kiếm gì ăn, cậu đã ăn gì chưa?

— Chưa, tôi đợi em dậy rồi ăn..

Con Quýt dọn lên hai tô bún, cậu Hai ăn mới được nửa tô thì Hai Khỏe đã ăn hết phần của mình, húp hết nước mà bụng vẫn còn đói. Cậu Hai biết ý biểu con Quýt làm thêm một tô nữa, Khỏe lại ăn sạch sẽ cả nước lẫn cái, ăn xong lại than buồn ngủ, hai mắt díu lại, mở chẳng lên. Cậu Hai hồ nghi, sai người mời thầy lang tới, đúng như cậu đoán, Khỏe có chửa rồi.

— Cái gì.. Có chửa, tui có chửa thiệt hả cậu?

Cậu cười, cười đẹp lắm, cậu ngồi sát xuống, xoa bụng Khỏe :

— Ừ, em có chửa rồi, vui không?

— Là.. Là có em bé trong bụng tui phải hông cậu, rồi nó sẽ bự lên, nó sẽ đạp tui đúng hông?

Cậu Hai bật cười :

— Đúng rồi.. Em không cần phải khẩn trương như vậy đâu, bình tĩnh đi…

Ờ ờ Khỏe mừng, mừng chớ,mừng đến cười không ngậm được miệng, ôm chầm lấy cậu, cậu ôm khỏe vào lòng, nụ cười đó bỗng thấy thế một nỗi lo lắng, cậu biết đoạn đường phía trước rất gian nan, còn bao cạm bẫy đang giăng sẵn, mong rằng trời cao có mắt, để kẻ xấu đừng đạt được mục đích của mình.

Ông hội đồng biết Khỏe có chửa cũng vui, nhất là bà hội đồng, vui ra mặt, quan tâm lo lắng ghê lắm, đến mức ông hội đồng càu nhàu :

— Nó có chửa là điều hiển nhiên, bà làm gì mà mừng dữ vậy.?

— sao lại không mừng chớ ông, nhà có con nít thì vui chớ sao, tui mong là con gái nghen, tui may đồ đẹp cho nó, tui mua kẹp tóc nữa, trời ơi nói mà ham ghê.

Ông hội đồng nghe được như vậy thì mừng thầm trong bụng, người ta nói mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng, đằng này thì ngược lại, vợ thứ mà lại rất thương con riêng của chồng, nhưng thằng con ông lại không biết điều, toàn để vợ sau đau lòng, tội nghiệp Mơ của ông quá.

Đêm, cậu Hai vô mùng, cậu gác tay lên trán suy nghĩ, Hai Khỏe hỏi cậu :

— Sao cậu không ngủ, cậu có tâm sự hả cậu?

— Ngày mốt tui phải lên Sài Gòn có việc, chắc đi ba hôm mới về, em ở nhà coi để ý nghen, dạo này bà Mơ im điềm quá, tui bắt đầu thấy lo..

— Cậu cứ yên tâm đi, tui ở nhà được mà..

— Ừ, tui về sớm thôi, tui để thằng Tý ở nhà, em cẩn thận vẫn hơn nghen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN