Duyên đến có phải là em - Chương 6: Xứng đôi vừa lứa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Duyên đến có phải là em


Chương 6: Xứng đôi vừa lứa


Ngày XX tháng XX năm XX

Hôm nay là buổi đầu tập trung, bạn cùng bàn mới của tôi là một chàng trai cao gầy lại khá soái nhưng cậu ấy chỉ cười không nói câu nào. Thật là một người kì quái.

Đó là lần đầu tiên Diệp Huyền nhìn thấy Nam Hạ Vũ. Anh thi vào trung học chỉ với hạng thứ 35. Nhưng lại tốt nghiệp trung học phổ thông với số điểm 26 điểm. Một con số đủ khiến cho thầy cô bạn bè mắt tròn mắt dẹt.

Nam Hạ Vũ là một kì tích cho sự nghiệp học hành của nhà trường, là một tấm gương để các em khóa sau noi theo đặc biệt là các nam học sinh. Vốn là một học sinh lớp 10,11 không quá nổi bật, thậm chí là bình thường. Chỉ trong vòng một năm 12 liền bật lên top 5 của khối còn đậu vào được trường điểm của cả nước.

Chỉ là không ai biết sự cố gắng đó bắt nguồn từ đâu.

Đó là một buổi khảo sát trường đại học yêu thích của học sinh lớp 12. Nam Hạ Vũ hỏi Diệp Huyền có nguyện vọng đỗ trường nào, cô trả lời.

Tôi muốn học trường đại học công nghệ thành phố B!

Diệp Huyền học rất tốt, vốn dĩ trường của họ là trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Giờ cô muốn thi vào trường điểm của nước cũng không có gì là không thể. Ánh mắt khiên định cùng giọng điệu chắc hơn kiềng ba chân làm Nam Hạ Vũ tin chắc cô sẽ đậu trường như ý.

Nếu có ai hỏi anh đã từng liệu mạng cố gắng chỉ vì một câu nói của ai đó. Nam Hạ Vũ sẽ trả lời. Anh có!

“Ước gì tôi với cậu có thể học cùng trường đại học nhỉ?” Diệp Huyền đã từng nói như thế.

Nếu có ai hỏi anh đã từng liều mạng cố gắng, học hành điên cuồng để có được sự chú ý của người mình thầm thích. Nam Hạ Vũ cũng sẽ nói. Anh đã từng!

Nhưng đến cuối cùng, khi bản thân tự cho mình đã đủ hoàn hảo, cảm thấy xứng đôi thì cô ấy cũng đi mất. Bọn họ vẫn là cách xa nhau.

Năm 16 tuổi chúng ta lần đầu gặp nhau

Năm 17 tuổi chúng ta lại tiếp tục học chung một lớp, ngồi cùng một bàn.

Năm 18 tuổi, chúng ta cùng nhau chụp kỷ yếu, cùng nhau nắm tay tốt nghiệp trung học.

Năm 19 tuổi, chúng ta mỗi người cách nhau nửa vòng trái đất.

-” Tớ nói này Diệp Huyền, nếu cậu không đi họp lớp thì chúng ta tuyệt giao! Nghe rõ chưa hả!” Tiếng Trần Liên Liên rống lên giận dữ qua điện thoại. Diệp Huyền nhanh trí đưa điện thoại ra xa để cứu rớt lỗ tai bé nhỏ của mình.

-” Hôm nay tớ thật sự bận mà.” Diệp Huyền bất tắc dĩ nói.

-” Hừ, tớ còn lạ cái kiểu của cậu nữa sao? Hay là cậu sợ gặp tên Vũ?”

-” Ai sợ chứ? Mấy hôm trước tớ còn vừa gặp cậu ta.” Diệp Huyền bĩu môi phản bác.

-” Ô, vậy nhân cơ hội còn tình cảm bắt người ta lại đi chứ? Bảo 26 tuổi sẽ cua đổ người ta mà, giờ 25 tuổi đến nơi rồi.” Trần Liên Liên đến chịu nàng Diệp Huyền. Còn nhớ những năm cấp ba, Diệp Huyền thề thốt 26 tuổi sẽ rước người đẹp về dinh. Ấy vậy là mấy năm rồi không có một bước tiến triển!

-” Chuyện cũng lâu rồi…” Diệp Huyền vẫn còn nhớ, nhưng mà hai người liệu bây giờ còn có thể chứ? Dù sao có lẽ cô cũng đã bỏ lỡ Nam Hạ Vũ. Không phải vì cô không thật lòng với anh, hay là vì yêu chưa đủ, mà là cô không đủ tự tin, cô sợ bị anh từ chối.

-” Người ta còn độc thân đấy! Nhanh nắm bắt cơ hội trời cho đi chứ!” Trần Liên Liên hối thúc.

Còn độc thân ư? Vậy là từ sau mối tình đầu liền không quen ai nữa ư? Diệp Huyền sửng sốt. Không lẽ, vẫn chưa quên được cô ấy!?

Ở phía bên này, Nam Hạ Vũ đang đọc lại những dòng trạng thái của Diệp Huyền. Sau bao nhiêu năm, anh sử dụng nó như facebook của mình, lúc chán nản lại lướt xuống đọc từ năm này sang năm khác như sợ mình bỏ lỡ thứ gì.

Ngày XX tháng XX năm XX

Hạ Vũ nhìn mặt rất phờ phạc sau khi chia tay. Nhìn rất đau lòng, cậu ấy yêu nhiều như vậy sao?

Hôm đó anh bị bệnh vì uống nước coca lạnh do Diệp Huyền mua cho.

Ngày XX tháng XX năm XX

Học kì này Hạ Vũ tụt xuống hạng 42. Cô giáo mắng cậu ấy, chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác cô ấy mắng tôi, muốn khóc.

Anh nhớ lại lúc đó có một game mới ra, Diệp Huyền rất thích chơi nhưng lại chơi rất kém. Khi về anh lập tài khoản cày ngày càng đêm để sáng lên chơi dùm cô đương nhiên học hành sa sút rồi.

Nam Hạ Vũ nghĩ lại rồi bật cười. Lúc đó Diệp Huyền còn khen anh chơi giỏi, bảo anh không chơi mà vẫn hơn cô. Đúng là đồ ngốc! Anh cũng là đồ ngốc vừa xứng đôi vừa lứa.

Hoàn chương 6.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN