Duyên đến có phải là em
Chương 8: Bữa cơm ngon nhất
Hôm qua say bí tỉ, cô thật tò mò không biết ai đã đưa cô về. Căn phòng khá rộng, lấy màu đen trắng làm chủ đạo, sạch sẽ, gọn gàng. Chẳng lẽ là Nam Hạ Vũ?
Để kiểm chứng cho suy nghĩ của bản thân, cô liền đi ra khỏi phòng. Quả nhiên nhìn thấy bóng lưng quen thuộc nơi nhà bếp.
Nghe tiếng cửa phát ra từ phòng ngủ, Nam Hạ Vũ xoay người thấy Diệp Huyền đã tỉnh, liền mỉm cười.
-” Cậu đi đánh răng rửa mặt đi. Áo quần của cậu ở sofa. Nhà tắm ở bên kia. Xong thì ra ăn sáng.” Sau đó Nam Hạ Vũ lại tiếp tục với bữa sáng của mình.
Vài giây sau, anh quay lại vẫn thấy Diệp Huyền đứng ngây người ở đó nhìn bóng lưng anh chằm chằm không nhúc nhích. Anh mới buông cái muỗng trên tay xuống đến gần cô.
Nam Hạ Vũ cao hơn cô một cái đầu, anh cúi xuống nhìn vào mắt cô thật lâu như nghiên cứu gì đó.
-” Sao vậy? Ngơ người rồi hả?” Sau đó lấy tay dí vào đầu Diệp Huyền.
-” Cậu… Hôm qua đưa tôi về hả?” Diệp Huyền ấp a ấp úng hỏi.
Nghe vậy, Nam Hạ Vũ bật cười như nghe chuyện tiếu.
-” Cậu đang ở nhà tôi. Không phải tôi đưa về thì quỷ bắt cậu tới à?”
Hôm qua người nào đó còn muốn bắt anh về nhà cơ. Không biết ai bắt ai về!
Thấy Nam Hạ Vũ cười mình, Diệp Huyền hơi đỏ mặt lập tức ôm lấy áo quần phi như bay vào nhà tắm.
Diệp Huyền nhìn mình trong gương. Thật thê thảm, thế mà bị Nam Hạ Vũ nhìn thấy. Cô khóc không ra nước mắt. Bao lần cố gắng trau chuốt vì một lần say rượu mà tan thành mây khói. Diệp Huyền thầm nhủ sẽ không uống rượu nữa. Nhưng lúc đó cô đâu có biết rằng, cô vẫn sẽ uống rượu hơn nữa còn ở trong tiệc cưới.
Sau khi tẩy xong mùi rượu, Diệp Huyền mới cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng vấn đề bây giờ là… Sao áo quần lại đúng kích thước của cô như vậy? Mua bừa cũng hay quá ha!
Ra khỏi phòng tắm, Diệp Huyền đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Trước mắt cô là một bàn đồ ăn đơn giản nhưng lại nhìn rất bắt mắt chuẩn với câu ‘ nhìn thôi cũng thấy no rồi!’ .
-” Ngồi xuống ăn nhanh đi, ăn xong tôi chở qua đi làm!” Nam Hạ Vũ đẩy bát cơm qua cho cô nói.
-” Hả?” Sốc! Diệp Huyền chính thức bị sốc tinh thần. Niềm mơ ước thời thiếu nữ được ăn cơm crush nấu của cô bao nhiêu năm cũng thành hiện thực rồi.
-” Ha hả gì nữa? Muốn bị muộn làm à?”
Cô cũng không muốn vậy đâu. Tại sáng giờ nhiều bất ngờ quá thôi. Diệp Huyền bắt đầu cầm đũa ăn miếng đầu tiên. Rất ngon, cảm giác đã lâu rồi cô không ăn cơm ngon như vậy. Diệp Huyền cố gắng cho mình không được khóc, nhưng vẫn bị người đối diện phát hiện.
-” Cậu sao vậy? Cơm không ngon à?” Nam Hạ Vũ lo lắng hỏi. Thấy cô chỉ lắc đầu.
-” Cơm ngon lắm. Cậu học nấu ăn đâu vậy?”
-” Không học. Tập rồi tự nấu được vậy thôi.” Nói xong, Nam Hạ Vũ nhìn Diệp Huyền.
-” Mà cậu đừng cười nữa. Nhìn xấu.” Thật sự là khó coi. Nam Hạ Vũ thật lòng.
Diệp Huyền nghe vậy thật sự tức giận đá thật mạnh vào chân tên nào đó dưới bàn.
Ngày XX tháng XX năm XX
Lần đầu được ăn cơm Hạ Vũ. Cũng là người đầu tiên nấu cơm cho tôi ăn trừ mẹ. Có lẽ đó là bữa cơm ngon nhất tôi được ăn trong suốt 7 năm qua. Rất cảm động, suýt nữa khóc trước mặt cậu ấy.
Nam Hạ Vũ cảm thấy lòng thắt lại. Anh thấy cô lén gạt nước mắt, thấy cô gắng mỉm cười nhưng khó nhìn hơn đang khóc, thấy cô ăn sáng những ba bát cơm to. Lúc đó Nam Hạ Vũ muốn nói muốn ăn thì ngày nào anh cũng sẽ nấu cho cô không hiểu sao lời ra khỏi cổ họng lại là đồ con lợn.
Hoàn chương 8.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!