Duyên số gặp ma - Bóng ai không ướt mưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
233


Duyên số gặp ma


Bóng ai không ướt mưa


-Từ tháng 6-9 ở bên Lào là mùa mưa và nóng, mùa làm ruộng và cũng là mùa hè của đời sống cắp sách vở trong trường học. Luang prabang là một kinh đô, thành phố nhỏ bao vây bằng núi rừng như một thung lũng thiên nhiên đã tặng lại. Dân làng dù không được trò chuyện cũ có thể quen biết và nhớ mặt nhau. Trước năm 1980 cả thành phố không có đến 10 tiệm phở, có 2 tiệm phở người Việt, có 3 tiệm phở người Hoa và ở chợ có 1-2 bàn nhỏ bằng hai thước vuông thôi. Tiệm phở người Việt thì đến 11:00 trưa là hết bán rồi vì không có khách, tiệm phở hay mì người Hoa thì mở tới sau rạp cinêma tan về cỡ 11:00 đêm thì dọn tiệm.
-Có một người bạn chung trường học, quen mặt nhau ở về ngoài thành phố, sau khi trường học nghỉ hè được 3 tuần thì tôi nghe tin bà chị của bạn mang thai 4 tháng đi gánh nước trời mưa chơn té không ai thấy hay gần nên chị chết. Nhà tôi gần chợ cỡ 30 thước, tôi thường thấy chị ngồi bán trái cây đu đủ, tôi cũng từng mua và chào chị luôn luôn khi tôi đi qua đằng phía chợ, còn em của chị thì học cùng trường và nó hay đến chơi khi tôi chuẩn bị ban nhạc trong trường. Khi chị chết thì tôi lái xe đến cúng bái và chia buồn. Trong mùa hè đằng đẳng mấy tháng vừa mưa lại vừa nóng. Một người anh lớn tuổi hơn làm việc trong rạp cinêma nói với tôi:
-Ngày mai đừng ăn cơm chiều, trời nóng quá, sau tan rạp phim 3-4 người mình đi ăn mì hoành thánh, anh bao, tôi trả lời:
-Ok.
-Ngày mai khi tan rạp thì cả 4 người đi đến tiệm bán mì, bước vào ngồi vòng quanh cái bàn, tôi quay lưng ra ngoài đường và quay mặt vào trong tiệm, mấy anh ngồi quay mặt ra đường ngắm người qua lại. Bốn người vừa bước vào tiệm thì trời đổ một cơn mưa lớn, 4 người nói:

-Chúng mình hên, vừa vào trong tiệm thì trời mưa, chậm một chút là chúng mình ướt hết luôn, một anh nói nổ chơi:
-Người hên thì đi đâu nó cũng hên thôi.
-Sau vài phút trôi qua, mấy tô mì còn chưa tới bàn để ăn. Bỗng nhiên có một cô em gái từ đâu đứng bên kia đường, mặc bộ đồ trắng dài đến chân, từ phía bên kia đường đi thẳng vào tiệm mì, tóc cô xõa phủ 2 má, bước vào tiệm bán mì lấy mì mà cô đã đặt trước khi chúng tôi đến lâu rồi, cô không có dù che mưa gì cả mà đi trong cơn mưa quá lớn như vậy. Trong lúc cô băng qua đường và thẳng vào tiệm thì một người ngồi quay mặt ra phía đường nói:
-Lạ cô này đi qua cơn mưa lớn như vậy mà không ướt? mấy người ngồi quay mặt ra phía đường mới nói:
-Ngó cô ướt hay là ngó cô đẹp vậy anh? Rồi mấy người im lặng là vì cô đã vào trong tiệm.
-Tôi không thấy cô vì tôi ngồi quay lưng ra ngoài đường. Cô đì nhè nhẹ vào thẳng bàn tính tiền ở trong lấy tô mì đem về, lúc cô quay mặt ra thì tôi mới thấy 3 người ngồi chung bàn nháy mắt vào nhau, người đá chân nhau, ngó một cô em gái mặc đồ trắng dài như đồ ngủ ban đêm.
-Tôi ít tuổi hơn hết mọi người nên không giám đùa giỡn với mấy người đàn anh chuyện trai gái tục tĩu được. Khi cô lấy tô mì quay mặt ra, cô cúi như lánh đôi mắt người. Trên khóe mắt cô lướt nhìn tôi chen qua mái tóc, hai lề mi như hơi đỏ. Lúc đó, ông nội, ông ngoại, ông bà, ông vải ơi, trên miệng tôi được một câu:
-Ạ, và không khép được miệng nữa, tôi ngồi đứng hình và đứng cả miệng luôn, trong lòng thấy linh tinh lạnh giá nổi da gà da mèo đầy người luôn, mì hoành thánh tới bàn và bắt đầu câu chọc ghẹo:

-Thấy nó ít tuổi không nói nhiều, khi thấy cô kia đi ra mà tương tư không ngậm được miệng luôn, sợ chưa cậu em tao? câu hỏi thêm:
-Em ưng cô đó à? Tôi bắt đầu nhắm mắt vài lần, ngậm miệng và lắc đầu mạnh vài lần để gọi cái bình tĩnh lại, chỉ mỉm cười với các anh mà thôi. Lúc đó không phải đứng hình mà đứng cái hồn cái tim, không biết nói năng gì, cúi đầu xuống ăn tô mì được vài miếng trà trộn với da ngỗng da gà thôi. Câu chọc ghẹo tiếp:
-Sợ chưa em trai tao ít nói? thấy cô em gái đó tương tư không ngậm được cả miệng và ăn cũng không hết tô mì, sợ chưa? Tôi chẳng nói được một lời nữa chỉ lắc đầu mà thôi, xong bữa mì. Tất cả mọi người đứng lên đi về, vừa đúng mưa tạnh, tôi dạo gót gấp về nhà ngủ chỉ biết lắc đầu thôi. Chiều mai tôi đến rạp chiếu phim thì tất cả mọi người ngó tôi và cười và ghẹo tôi:
-Cô đó đẹp không? Bộ áo ngủ trắng ban đêm đẹp phải không? Ngó thấy không khép miệng được luôn, tôi nói:
-Muốn biết tại sao tôi đứng hình một lúc lâu không? Muốn biết tôi tương tư hay không? 7-8 người đứng đó ai cũng muốn thấy bạn gái tôi là ai, tôi trả lời:
-Nghe cho rõ, tất cả mấy người há miệng chờ nghe.
-6-7 tuần trước đây cô này đã chết rồi và tôi cũng đến nhà chia buồn đám hỏa tang đó, cô đi qua cơn mưa lớn vậy mà không ướt các anh cũng ngó thấy mà trong đêm đó. Có mấy người đứng trò chuyện nơi đó, lần này phiên gác đêm xuân, tất cả mọi người đứng hình và miệng cũng không khép được luôn, da gà, da gấu hay da voi nổi lên hết mọi người. Tôi lay vai 1-2 người anh và nói cùng hỏi và ghẹo cho vui:

-Sao các anh? mùi mặn thơm như tô mì không anh?

Mấy người đứng nghe đó ai cũng chắp tay lễ và chúc linh hồn cô được bình an đầu thai sớm, mấy anh nghe xong thì ôm lấy vai tôi và cầu an cho cô đôi lời…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN