Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? - Chương 12: 5 Cái Ôm Và Lời Xin Lỗi(P1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?


Chương 12: 5 Cái Ôm Và Lời Xin Lỗi(P1)


Yeah… Học xong nốt tiết này là giờ nghỉ trưa. Nó sẽ mua ít đồ ăn rồi mang ra vườn hoa của Bảo,vừa ăn vừa chơi.Aaaa…ngồi trong 1 vườn hoa đẹp như mộng,vừa ngồi ngắm cảnh,vừa nhấm nháp đồ ăn….wao,thật sang trọng,nên thơ.Nghĩ đến đây,nó sướng quá cười toe toét làm Thư tưởng nó bị tự kỷ,kéo ghế ra xa…

Tùng…

Giờ khắc thiêng liêng đã điểm,nó phóng vù ra khỏi lớp làm Thư ở phía sau hít khói ho khù khụ,ai oán nhìn nó…Nó thì chả biết gì vẫn cứ phóng hết tốc độ đi về phía canteen.Đương nhiên là nó phải đi nhanh rồi,buổi trưa canteen rất đông a,không ra nhanh là phải chen lấn,mệt lắm! Đây là kinh nghiệm nó lấy được từ mấy lần trước.

Sau khi mua đủ đồ ăn,nó thong dong đi đến vườn hoa,vừa đi còn vừa huýt sáo nữa. Nhưng mà huýt sáo chẳng ra gì.

Đến vườn hoa….

Vừa mở cửa thì….

Nó trố mắt nhìn,trong căn phòng này ngoài Bảo còn có thêm mấy người nữa a..

Thấy vẻ mặt ngờ ngệch của nó,Long vội giải thích

-À,Hôm nay Bảo tự nhiên lại rất tốt bụng,cho phép tụi anh được vào đây! Em cũng vào đây đi!

Bảo nghe vậy ngước mắt lên nhìn Long bằng ánh mắt lạnh tanh chứa đầy sát khí làm Long run 1 hồi vẫn cố cười.Thật ra từ lúc trở về từ canteen,4 anh đã phải dùng mọi cách để được Bảo cho vào đây đấy,uy hiếp có,năn nỉ có,mua chuộc có,Họ phải lải nhải suốt đó,họ vào đây 1 phần vì cũng muốn gặp nó

T.Anh nhanh mắt nhìn thấy nó cầm túi đồ gì đó,anh tiến lên rồi khoác vai bá cổ nó,như kiểu 2 người rất thân mật,anh nói vào tai nó..

-‘Bạn gái’ anh hôm nay mua đồ gì thế?

Nghe đến từ ‘bạn gái’,nó lại tức sôi ruột,đã thế còn cộng thêm cái hành động xấc láo của thằng cha này,làm nó càng tức hơn,Chỉ muốn đấm vào 1 anh 1 quả cho méo mặt đi,hết thành trai đẹp luôn,Nhưng thôi,nó vẫn nhịn.

-Bỏ tay anh ra ngay lập tức,tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt thúi của anh nữa,thật đáng ghét!-nó hất tay anh ra,tỏ vẻ chán ghét,lạnh nhạt nói

Mặt T.Anh bỗng nhiên trầm xuống,anh cảm giác tim anh đang đau lắm ý. Nó ghét anh đến vậy ư? Giọng nói của nó đối với anh hình như cũng mang vẻ chán ghét a.Anh không hề muốn nó dùng cái giọng nói đó để nói với anh.Anh cũng muốn nó sẽ lạnh nhạt với anh,thà như mọi lần 2 người đánh nhau,chửi nhau còn hơn.

Bỗng,T.Anh tự nhiên lại đưa tay ra kéo vai nó lại.Nó đứng im,4 người kia vẫn ngồi đấy xem kịch vui…

-Nhóc chán ghét tôi đến vậy ư?Thôi được rồi,coi như tôi xuống nước trước,coi như tôi sai,tôi ….tôi xin lỗi!

Lời xin lỗi vừa đc nói xong,nó ,4 người kia,ngay cả T.Anh cũng cả kinh.Phải biết rằng T.Anh rất hiếm khi xin lỗi người khác,kể cả bố mẹ anh ,anh cũng chưa từng xin lỗi họ bao giờ dù anh có làm sai đi chăng nữa,cả cuộc đời anh từ trước tới giờ,anh mới chỉ mở miệng xin lỗi duy nhất có 1 người và đó lại là 1 người con gái…

Nó nghe anh nói giọng buồn như vậy thì cũng có chút khó chịu,nhưng nó còn muốn dạy anh 1 bài học nhớ đời.

-‘Coi như tôi sai’,anh vốn dĩ đã sai rồi còn gì!Với lại người anh nên xin lỗi phải là cô gái kia chứ,đâu phải tôi.Tôi cũng chưa làm bạn gái anh,chuyện anh lấy tôi làm bạn gái giả tôi vẫn còn chưa xử.Nói thật thì tôi thật sự không muốn quen biết với những người nào mà họ coi rẻ tình cảm của những cô gái như tôi-nói đến đây nó bỗng nhìn về phía 4 người kia…

-Các anh là bạn thân với nhau mà đúng không? Vậy thì chắc các anh cũng không khác gì anh ta cả,đúng không? Một ngày chắc phải có 4-5 cô bồ ý nhỉ? Những người con gái mà các anh anh quen chắc cũng tầm ở độ tuổi thanh xuân phải không? Nói cho các anh biết,đó là độ tuổi đẹp nhất của người con gái đó! Sao các anh lại nỡ lòng nào đi đùa giỡn trên tình cảm của họ như vậy? Không yêu họ thì đừng có quan hệ với họ,đằng này các anh lại cố tình đưa họ lên thiên đường rồi lại 1 cước đá họ xuống địa ngục.Cái cảm giác đó chắc chắn nó sẽ phải rất là đau đớn,mặc dù,,ừm,,,cảm giác đó tôi chưa trải qua(Hime-ka:vậy mà nói oai thế!),nhưng ở trong phim nó thường là như thế!(Hime-ka:chị ơi đây là đời thực a)Các anh đừng có tưởng mình giàu mà cái gì cũng có thể làm được,đừng tưởng có tiền là mình làm vua.Tôi chỉ muốn nói cho các anh hiểu rằng,khi muốn làm quen 1 người thì hãy xác định trước tình cảm của mình cái đã!-Nó bức xúc tuôn 1 tràng giáo huấn cho 5 anh

Nói xong nó cũng im lặng không nói tiếp gì nữa,chỉ cúi đầu..

-À,ừm,thật ra thì tụi anh cũng chỉ quen gái bar thôi,những ai tỏ tình ,bọn anh cũng từ chối hết mà,chỉ trừ T.Anh là nó…-Long lên tiếng

-Đúng đó,gái bar thì vốn dĩ là phải làm bồ của bọn tôi mà!-Thiên gật đầu nói

-Gái bar cũng tính!-nó hừ hừ nói

…..

-À,cô ra tưới hoa đi!-Bảo nhẹ nói

-Cô đến đây không phải là vì vườn hoa này sao,vào mà chăm sóc nó đi!-Nhật không lạnh không nóng nói

4 anh kia sau khi nghe nó nói bọn anh như vậy thì cũng ức lắm à.Tự nhiên,rõ ràng là đang nói thằng T.Anh tự nhiên lại xảy sang họ.Mà rõ ràng sự thật là họ cũng chỉ chơi gái bar thôi mà.với lại gái bar sinh ra là đã có nhiệm vụ ý,nó lại cũng tính.Mà các anh cũng rất thắc mắc nha! Sao họ tự nhiên lại xin nó tha thứ vậy nè? Khi nghe nó nói,nó không muốn quen những người như bọn họ thì tự nhiên họ lại có cảm giác lo lắng ,sợ…sợ nó sẽ rời xa họ….

5 người bỗng ngẩn ra,họ nhận ra là họ đã thật sự thích,thích và thích nó.(Hime-ka:wao~~~~).Họ cuối cùng cũng đã hiểu cái cảm giác mỗi khi đứng trước nó là gì rồi! Điều này thật sự khiến họ bất ngờ ; tại sao họ lại có thể thích 1 người con gái như nó? Nó cũng chẳng phải xinh,tính cách lại như con thần kinh(Hime-ka:ê ê,mấy anh nói hơi quá rồi à).Ko có 1 đặc điểm nào là tốt cả..

– Giờ đã có bạn của anh ở đây rồi,Bảo,tôi nghĩ tôi là người thừa nhất!Nên rời đi thì đúng hơn,tôi ko dám phá hỏng không khí của mấy người nhà giàu.Tôi là người nghèo!-Nói đến đây,nó xoay người nhìn T.Anh,như chợt nhớ ra gì đó,nó nói..

-Hôm nào anh nhớ là phải đền tiền mua thuốc đau họng cho tôi đó!

-Đau họng?Là sao?-T.Anh ngu ngơ nhưng đây là cơ hội để anh bắt chuyện với nó a

-Thì…thì bữa hôm nọ anh làm tôi quát đến đau họng ý!(Hime-ka:hóa ra chị lại nhớ ra cái này,chịu luôn!)Tôi ko biết,anh phải mua thuốc đền!Thế thôi,không ý kiến ,không lý do gì hết!Tạm biệt!-Nó cố gắng nói thật nhanh để cắt đứt chủ để.Ngu gì,nói không nhanh nhỡ đâu anh ta viện cớ rồi không đền tiền cho mình thì sao? T.Anh thấy nó nói ra cái việc nó quát đau họng rồi bắt anh đền tiền mua thuốc thì buồn cười nhưng lại nghĩ đến việc nó chán ghét nói chuyện với anh nên mới nói nhanh thì cảm thấy đau vô cùng,nếu mà để anh biết được cái lý do kia của nó chắc anh tức lắm a.Nghĩ gì,nhà anh ko thiếu tiền đâu…

Nó nói xong thì cũng nhấc chân đi,lướt qua T.Anh cũng không thèm nhìn mặt 1 cái.Mà nói thật thì muốn nhìn cũng không nhìn được,thông cảm cho chiều cao của nó không đủ a.Đang đi qua T.Anh đc mấy bước thì ….

Bụp,,,,

Cả người nó bỗng rơi vào 1 vòng tay lớn mà ấm áp,vòng tay đó,người ôm nó không ai khác là T.Anh…

———–Hết c12——-

Hime-ka:dạo này mình hơi bận nên lâu ra chương mới,mong các bạn thông cảm nha! Mà nói trước nè,chương sau hay lắm nha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN