Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?
Chương 13: 5 Cái Ôm Và Lời Xin Lỗi(P2)
Cả người nó bỗng rơi vào một vòng tay lớn mà ấm áp , vòng tay đó , người ôm nó , không ai khác chính là Tinh Anh…
Tim nó như nhảy ra ngoài,cố gắng giãy giụa để đẩy mình ra khỏi vòng tay khỏi cái vòng tay mà…ở trong lòng nó thôi,được coi là ấm áp .bốn người kia nhìn thấy thế thì khó chịu lắm a . Họ cảm giác như là đang có ngọn lửa bắt đầu cháy trong lòng . Họ cũng muốn được ôm nó như thế nữa mà ! Nghĩ vậy,cả bốn người cùng chạy ra chỗ của Tinh Anh và cùng nó gỡ bàn tay của Tinh Anh ra.Rõ ràng là năm người đấu với một người ,mà thế nào sao hôm nay Tinh Anh lại đột nhiên mạnh ơi là mạnh ý ! Thành ra mãi mà không dứt nó ra nổi ! Bọn họ càng gỡ ra ,Tinh Anh lại càng siết chặt hơn,nó như bị nghẹt thở ..Bực mình với cái đám bạn đang cản trở việc của mình,Tinh Anh nháy nháy mắt ý bảo”Tránh ra rồi tý nữa bọn mày sẽ có phần” (Hime-ka:Hết nói nổi!) .Mấy người kia thấy vậy, hiểu ý , liền gật đầu cái ‘rụp’ rồi cũng tránh ra một bên ,chỉ rình đợi Tinh Anh giải quyết xong việc của anh.
– Á..á…nghẹt ..nghẹt…t – t – thở quá….buông ra..t – t-…..- Nó cố gắng thốt ra từng chữ
– ‘t – t – t…’ – Tinh Anh cũng giả bộ nói lắp bắp giống nó – Nhóc muốn nói gì nữa ! – Rồi anh cũng dần thả lỏng tay ra cho nó thở,cười cười nói .
– Thằng…thằng điên ! – nó lấy được không khí , liền thở hồng hộc,trừng mắt nói. Tinh Anh nghe nó nói xong thì ngớ người,lại nghe thấy tiếng bụm cười ở đằng sau,quay ra thì thấy mấy thằng bạn của anh vai đang run run,chứng tỏ là đang cố nhịn cười hết mức có thể.Tinh Anh thấy vậy thì trợn mắt một cái cảnh cáo,Bảo đang cúi đầu, bụm miệng thật chặt,để đỡ phát ra tiếng cười,ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt đe dọa của Tinh Anh thì tí nữa không nhịn được mà banh miệng ra cười một trận.Nhưng anh vẫn cố bụm lại , mặt trở lên rất là đỏ a.Sau đó anh mới từ từ buông tay mình ra,hít thở thật sâu mấy cái để điều chỉnh lại.Rồi mới bắt đầu chống lại ánh mắt kia của T.Anh,mồm anh mấp máy nói từ gì đó…
T.Anh đánh vần theo…
” T-h-ằ-n-g Đ-i-ê-n “
Á,thằng cờ hó này….
T.Anh tức giận cắn môi,cố trừng thật to mắt để cảnh cáo,cuối cùng trừng to quá thành ra anh bị đau mắt,đưa tay lên dụi dụi rồi lại quay đi.(Hime-ka:haha..trừng cho to vào…haha)
Bảo nhìn thấy vậy thì thật sự không thể nhịn nổi được nữa,đang mở mồm ra cười thì….
Bụp…
Ba cái tay lớn chặn ngay ở miệng anh.Vâng,chính xác là tay của Nhật,Thiên và Long đó ạ! 3 người cùng nhướng nhướng mày nhìn Bảo,ý nói”Mày im,đang lãng mạn!”(Hime-ka:chị Nhi vừa kêu anh Anh là thằng điên thì có gì mà lãng mạn?).Bảo hiểu ý,gật gật đầu,rồi lại nhướng mày tiếp,ý bảo”Bọn mày bịt mồm hộ tao luôn,tao…không nhịn được đâu!”.Ba anh kia gật gật đầu đồng ý,cả bốn người tiếp tục quay ra coi kịch .. ( Hime -ka : botay . com )
-Anh…anh biết là anh có lỗi,lỗi đó là do anh,anh cũng đã xin lỗi rồi mà nhóc,em không thể tha thứ cho anh một lần ? Với lại,anh hứa sẽ trả lại tiền thuốc lại cho nhóc mà,còn là gấp đôi,gấp ba luôn! Anh hứa,anh sẽ không bao giờ đi đùa giỡn tình cảm của người khác nữa đâu! Thật đấy!Nhóc,cho anh xin lỗi…
Nó nghe vậy thì bất ngờ! Wa,là giả gấp đôi,gấp ba luôn đó,hừ, mà sao anh ta không nói gấp 10 luôn đi,keo kiệt(Hime-ka:chị tham vừa thôi).Nhưng không biết thằng cha này có thật sự thành tâm không?,nhỡ đâu anh ta chỉ lừa mình thôi thì sao? Nói thật thì,lúc nghe được T.Anh nói những lời kia, nó có cảm giác là mình đang thấy nhẹ nhõm và có chút..hạnh phúc..AA…nó chẳng hiểu gì cả!!
Chưa kịp ngước đầu lên thì nó đã bị lôi đi bởi 1 cánh tay khác và đc cánh tay ấy ủ ấp trong lòng.Lần này là Long.
-Nhi à! Em biết không,khi giận nhìn rất xấu a! Với lại,em lại giận anh với cái lí do không đáng để ý.Gái ở bar,vốn là phải có trách nhiệm như vậy,nếu không muốn phục vụ người khác thì có thể nghỉ làm ,tụi anh cũng đâu có bắt buộc! Nếu em không giận nữa thì..ừm,anh sẽ nấu cho em ăn thật nhiều món ngon! À,với lại,em định không học nấu ăn với anh nữa sao?-Long ôm nó vào lòng,cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt từ mái tóc của nó,aa..cảm giác thật thoải mái,cái mùi này thật sự rất dễ chịu!
Nó thì đang nghiền ngẫm phân tích câu nói của Long.Long bảo khi giận thì rất xấu..Á,chẳng phải bảo nó xấu sao!hừ,hừ..được.được lắm..Ỷ mình đẹp mà chê người khác a! Nhưng mà nghĩ lại,nó vẫn còn rất..là thèm những món ăn do Long nấu a! Chúng thật sự rất ngon,nó cũng muốn được Long truyền cho bí kíp nữa chứ! ừm,ừm… Ấy..
Nó lại tiếp tục bị lôi đi,lần này lại là 1 vòng tay khác,nó đang bắt đầu bực mình rồi nha!
Cái vòng tay này,người đang ôm nó,khỏi cần nhìn mặt nó cũng biết là ai! Đây chẳng phải là’soái ca thích đọc truyện tranh đây sao’?Thiên có 1 đặc điểm rất ít ai nhận ra,đó là trên mỗi chiếc cúc áo sơ mi của anh thường in 1 chữ V nho nhỏ. Nó cũng không biết đó là gì(Hime-ka:lí do vì sao Hime sẽ nói sau nha!),nhưng chắc là chữ cái đầu tiên cái 1 cái tên mà anh rất yêu quý .Bình thường thì chắc là ít ai để ý,sau mấy lần chú ý thì nó mới biết! Chiếc áo sơ mi hiện tại đang hiện trước mặt nó cũng có cúc có in chữ V nữa.
-Cô..à..nhóc,đừng giận nữa.Long cũng đã nói rồi đấy ,tụi anh không ép buộc bọn họ! Vả lại,nhóc còn đang giữ bí mật của tôi mà! Và đặc biệt là…
Nói tới đây,Thiên cúi mặt xuống nơi có vành tai của ai đó đang đỏ ửng.Giọng nói nhẹ nhàng và nhỏ,chỉ có thể 2 người nghe thấy,tim nó như ngừng đập…
-…anh có cả 1 thư viện truyện vô cùng lớn,có vô số truyện hay,nếu nhóc thích đọc thì anh rất sẵn lòng!
AAAA…
‘Cả thư viện truyện’ luôn sao?
Nghe đến đây,nó chỉ muốn hét thật lớn,cho thỏa nỗi vui sướng tột độ này.Nó là 1 đứa con gái vô cùng thích đọc truyện,trừ mấy truyện kinh dị,có cảnh người die ra,truyện gì nó cũng chơi hết.Nó còn đã từng quyết định trở thành 1 nhà văn,hay 1 họa sĩ viết truyện cơ! Nhưng chỉ tội nó ngu văn và vẽ cực xấu! Nên đành loại bỏ ước mơ vô vọng đó! Nếu Thiên đã nói như vậy,thì..nó có thể đọc truyện tẹt ga ở trong thư viện của anh ta mà phải không?
Oh yeahhh…….
Nó định ngước lên để ko chần chờ trả lời thì …Chết tiệt!Mấy thằng dở hơi này,sao cứ lôi kéo rồi ôm mình hoài vậy,đến nói cũng không cho nói! Ôm gái suốt ngày rồi mà còn..Hừ,đừng tưởng chị đây dễ thương mà chạy vào ăn đậu hũ miễn phí nhá! mà người ôm nó là ai nữa đây? Nó ngước mắt lên,òa…thì ra là Bảo! Nhìn gần sao anh ta đẹp trai vậy nhỉ? ớ,nhìn.. nhìn gần..? Ách,hóa ra là nó vừa nãy đã tiến quá gần khuôn mặt của nó với khuôn mặt của Bảo,kéo gần khoảng cách,nó vội vàng chui xuống.Bảo cười nhẹ,ôm nó chặt hơn..
-ừm,anh cũng không biết phải nói ra làm sao! Nhưng thật sự anh không muốn nhóc giận anh đâu a! Anh không phải loại người trăng hoa như thằng T.Anh đâu.Với lại,con gái tỏ tình với tụi anh thì cũng là bình thường mà cũng do cái mặt quá đẹp trai này chứ,anh cũng chưa bao giờ đồng ý hẹn hò với ai cả! Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ cho phép ai đó vào vườn hoa này,nhưng lại ngoại trừ với nhóc.Anh đang cố gắng mở lòng đó! Cho nên nhóc đừng giận anh nữa nha!-Bảo nhẹ nhàng nói,rồi lấy tay xoa đầu nó.
Xì! Gì mà ‘khuôn mặt quá đẹp trai’ cơ chứ, có cần phải nói kiêu kiêu như vậy không? Ai chẳng biết anh có khuôn mặt đẹp,đẹp quá cơ ý chứ,nhưng anh đang đứng trước 1 đứa con gái như nó thì cũng phải lựa lời chút chứ! Vô duyên! Hừ,..Đã thế lại còn gọi nó bằng từ ‘nhóc’ nữa chứ,coi nó là trẻ con à? không đ…
Chưa kịp kết thúc suy nghĩ thì nó lại bị lôi đi tiếp! Lần này là Nhật!
Định mệnh ,cái bọn này khùng thật rồi! Tẹo nữa biết tay bà! Tức,tức thật…
Yaa…
Nó cố giãy giụa,nhưng nó nào có sức như Nhật đc đây! Huhu..sao bố mẹ không sinh mình ra là 1 nữ đô sĩ cơ chứ!
-Anh biết nhóc sẽ rất bất ngờ khi thấy những hành động này của tụi anh! Nhưng nhóc hãy hiểu đơn giản chỉ là tụi anh muốn làm lành với nhóc và muốn nhóc vui!..
Hừ,gì mà ‘muốn nhóc vui’ rồi ‘muốn làm lành với nhóc’…lần trước rõ ràng anh cứu nó cũng chỉ vì trách nhiệm,đừng nói lần này cũng chỉ là vì trách nhiệm thôi nha! Hừ,nếu thế thì nó không thèm và cũng không cần!
-..lần này không phải vì trách nhiệm,với lại lần trước anh cứu nhóc cũng không phải là do trách nhiệm,đó chỉ là 1 cái cớ thôi!-Nhật cười nhẹ nhàng.cốc đầu nó!
Nhưng nó không cảm thấy đau a! Hiện tại nó còn đang còn đang vui quá hóa đơ! Nó vui vì thật sự lí do kia không phải là do trách nhiệm,họ thật sự muốn làm cho nó vui sao,thật sự muốn làm lành với nó sao? Wa….*tiếp tục đơ*
1 lúc sau,nó mới nhớ là Nhật vẫn còn đang ôm mình,liền nhanh tay đẩy anh ra,lườm lườm anh rồi gãi gãi đầu,chỉnh sửa lại kính…
T.Anh vội chạy ra chỗ nó,day day tay nó..
-Nè,nhóc,chẳng lẽ nhóc còn chưa đồng ý tha lỗi! Thôi mà,đừng giận dai vậy nữa!
-Đúng đó,chẳng lẽ tụi anh làm đến vậy rồi mà em vẫn còn chưa hết giận?-Long tiếp lời
-Ưm..ưm..tôi..tôi…-Nó chẳng biết nói gì cả,hiện tại nó còn đang rất bối rối.Cái lũ này tự nhiên chập mạch hết lượt,lại đi xin lỗi nó mới sợ chứ!
5 anh sau khi nghe nó cất giọng nói thì thực sự rất hồi hộp,họ chăm chú nghe,thành ra không khí tự nhiên trở nên yên lặng vô cùng…
‘Ọc…Ọc…Ọc…’
Ôi giời ơi! Ngay trong cái tình cảnh lãng mạn như vậy mà cái bụng đáng chết của nó lại biểu tình mới đau chứ!Ôi trời ơi,nó biết giấu mặt vào đâu đây! Bực mình thật !(Hime-ka:e chịu chị luôn đó)
5 anh phì cười.Ai ngờ trong tình huống căng như dây đàn vầy mà nó còn có thể hài hước thế cơ chứ.Cô nhóc cận này thật đúng là đáng yêu hết sức!
Thấy mọi người cười mình,mặt nó đỏ ửng lên,lấy tay đẩy lại gọng kính để lấy lại vẻ uy nghiêm,ho ho vài cái..
-Khụ khụ…
-À,đúng rồi nhóc chưa có ăn trưa mà phải không? Vào đây đi!-Bảo biết ý nói
-ừm,ừm,đúng rồi,tôi chưa có ăn gì cả!-nó như vớt được cái phao liền nhanh mồm phụ họa
Mở túi đồ ăn nó vừa mua về ra,5 anh cảm thấy hơi bực a!Sao bữa ăn của nó toàn mấy thứ linh tinh vậy nè! Trong túi chính xác là toàn bimbim,bánh kẹo,độc nhất có 1 cái bánh mì. Chí ít cũng phải kèm theo 1 hộp sữa nữa chứ,vả lại trong trường cũng bán cơm hộp mà! sao nó không chú ý đến sức khỏe của mình cơ chứ!
Thấy ánh mắt có vẻ trách cứ của 5 người với túi đồ ăn của mình,nó lên tiếng
-Nhìn gì mà nhìn,ánh mắt các anh thể hiện như vậy với túi đồ ăn của tôi là sao? Thích tôi chọc cho đui mắt,hết đẹp trai không?
-Em ăn những thứ này thật chẳng có dinh dưỡng gì cả!-Long nhăn mày
-Đúng đó,thảo nào gầy như vậy!-Thiên tiếp lời
-Em..
-Kệ tôi đi,hiện tại tôi đang rất đói đó! Yêu cầu các anh tránh ra 1 bên!-nó xua xua tay
-Muốn tụi anh để yên cho nhóc ăn thì nhóc phải tha lỗi cho tụi anh trước đã! Được không?-T.Anh tinh ranh nhướng mày nói
-Ừm,đúng đấy,nhóc phải hứa cái đã!-Nhật gật đầu ủng hộ
-đúng đúng,thế thì nhóc mới được ăn trong bình yên a!-Bảo nhếch môi
-đúng…
-Thôi…Thôi được rồi!Tôi không giận các anh nữa,tôi tha lỗi cho các anh được chưa? Giờ để yên cho tôi ăn đi! Mà này,T.Anh,anh nhớ phải giả tôi gấp 3 lần tiền mua thuốc nhá!(Hime-ka:vẫn còn nhớ!)-Nó nhức đầu nói,sắp lả người vì đói đến nơi rồi đây!
-Ok nhóc!-T.Anh
5 anh nghe vậy thì vui cực điểm,cuối cùng nó cũng tha lỗi,giờ họ có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi,nhưng trước hết phải để cho nó ăn cái đã…
———-Hết C13——
Hime-ka:Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!