Ê Nhóc! Em Thích Anh!
Chương 39 - Bị Thương
Phương Vy bị câu hỏi của Thiên Vương làm bất ngờ. Lúc nãy cô chỉ làm theo cảm tính, quên mất rằng bản thân mình đang đóng vai một cô gái hiền lành, ít nhất là không biết đến cách xử lí vết thương kiểu này. Làm sao đây?
“Lúc trước chị có đi cứu trở ở mấy vùng lũ lụt, việc băng bó vết thương như thế này là chuyện quá quen thuộc rồi!”
Đây coi như là câu trả lời an toàn.
“Vậy sao?”
Thiên Vương có chút nghi ngờ. Không phải là cậu không tin cô, chỉ là… cô làm sao có thể ngay lúc ngủ say như thế vẫn có thể nghe được tiếng cậu bước vào? Lại còn mở mắt một cách bất ngờ như vậy? Không lẽ nãy giờ là cô giả bộ? Nhưng tại sao cậu lại không phát hiện ra?
“Ừm!”
Phương Vy nhướng mắt khẳng định.
Thiên Vương tạm gác suy nghĩ của mình qua một bên, đi đến nhà tắm thay đồ.
Phương Vy nhìn bóng lưng Thiên Vương biến mất sau cánh cửa phòng tắm, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hên thật!
Lúc Thiên Vương trở lại, Phương Vy đã quay về vị trí của mình trên giường, nhắm mắt ngủ. Cậu cũng từ từ đi đến bên giường, vén chăn lên rồi nằm vào vị trí của mình ngay bên cạnh cô. Nhìn thấy gương mặt của Phương Vy dưới ánh trăng, cộng thêm mùi hoa oải hương nhàn nhạt từ cơ thể cô toả ra, cậu bỗng dưng lại cảm thấy yên lòng. Cô là một cô gái hồn nhiên như thế, sao có thể giống như những gì cậu nghĩ? Chắc có lẽ cậu quá đa nghi thôi! Cậu không nên dùng suy đoán trên giang hồ mà áp dụng lên cô. Cô tuyệt đối sẽ không giống thế giới kia. Cậu tin là như thế!
Thiên Vương vuốt lấy gương mặt trái xoan xinh đẹp của Phương Vy, sau đó nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ. Chỉ có bên cô, giấc ngủ của cậu mới được trọn vẹn.
~~~~~~~~~~~~~~~
Phương Nghi sau khi cả kinh một trận vì vết thương của Thiên Vương, rốt cuộc cũng bình tâm lại. Lúc cậu vác bộ dạnh nhếch nhác đó về, cô không khỏi bất ngờ. Thiên Vương mà cô biết trước giờ thân thủ rất tốt, làm gì có chuyện bị thương, lại còn bị thương thành ra như vậy. Người có thể khiến cậu ta bị thương chắc chắn không phải là người bình thường, trừ phi võ công hắn luyện lâu năm, hoặc do hắn đánh lén, ngoài ra không còn khả năng nào khác nữa cả. Cô dám chắc là như thế!
Mà khoan đã, võ công cao cường, trong thế giới ngầm gồm Thiên Vương ra, còn có… Không thể nào! Anh ta chắc hẳn chưa về nước, nếu không tin tức ấy sớm đã được truyền đi khắp nơi rồi. Không phải! Nhất định không phải anh ta!
Tim Phương Nghi dừng một nhịp khi nghĩ về người đàn ông đó. Một người đàn ông điển trai, phong độ, lạnh lùng. Anh ta là một người rất quan trọng với cô, tiếc rằng ba năm rồi vẫn chưa gặp mặt. Có lẽ anh ta đã thay đổi nhiều lắm, ít nhất, không thay đổi như cô bây giờ.
~~~~~~~~~~~~~~
Dương Mịch Ân từ lúc Thiên Vương về vẫn còn lo lắng không yên. Cô không thể nào quên được bộ dạng bị thương của cậu. Cậu không cho phép cô băng bó thì thôi, lại còn không cầm máu, nếu để đến sáng, lỡ cậu mất máu nhiều quá thì sao? Còn con nhỏ giả tạo kia nữa, cô ta có biết xử lí vết thương hay không? Hay cô ta ngủ mất rồi? Thế Thiên Vương phải làm sao? Cậu tự băng bó vết thương à? Sao mà được chứ! Cô phải lên đó xem sao!
Dương Mịch Ân bước ra khỏi phòng, đi đến tủ y tế lấy một ít thuốc sát trùng. Vừa lúc đó Phương Nghi cũng từ nhà bếp đi về phòng, gặp ngay cô ta đang gấp gáp lấy vội mấy cuộn vải trắng, chắc có lẽ muốn sơ cứu vết thương cho Thiên Vương.
“Cô không cần phải lo lắmg cho cậu ta đâu! Chẳng phải đã có Phương Vy lo cho cậu ta rồi hay sao?”
Phương Nghi tựa vào tường. Ánh mắt hờ hững nhìn lên trần nhà, tay khoanh trước ngực.
“Cô ta thì biết cái gì chứ!”
Dương Mịch Ân tức giận nói. Đừng nói là băng bó, cô ta thậm chí chưa chắc đã biết Thiên Vương có bị thương hay không!
“Cô yên tâm! Cô ta biết rành hơn cô nhiều!”
Phương Nghi cô biết rõ là như thế!
“Nè! Rốt cuộc cô và cô ta có quan hệ gì? Tại sao cô lại tỏ vẻ mình hiểu biết cô ta thế hả? Hay bởi vì cô và cô đều giả tạo như nhau, nên không cần tiếp xúc cũng đã biết rõ đối phương?”
Dương Mịch Ân không chỉ không vừa mắt Phương Vy, mà còn cả Phương Nghi đang đứng trước mắt này nữa.
“Cứ cho là vậy đi!”
Phương Nghi thản nhiên trả lời. Quả thật cô ta nói không sai.
“Vậy thì tôi lại càng không tin tưởng cô ta!”
Dương Mịch Ân cười khẩy, sau đó bước qua người Phương Nghi đi mất. Phương Nghi nhìn bóng lưng cô ta, không khỏi nhếch mép. Cô ta thì có khác gì bọn cô?
~~~~~~~~~~~~~~~
Đứng trước cánh cửa phòng Thiên Vương, Dương Mịch Ân vừa tính gõ cửa, cánh cửa đã nhanh chóng bật mở. Thiên Vương một thân to lớn đứng trước mắt cô. Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt giận dữ vì bị đánh thức, lại thêm bộ đồ ngủ sạch sẽ trên người. A! Thì ra là cậu đã tự băng bó xong rồi. Cô đúng là lo xa mà! Còn cô gái kia thì đúng là không ngoài dự đoán, vẫn đang nằm ngủ ngon lành, ngay trên chiếc giường của Thiên Vương!
“Có chuyện gì?”
Thiên Vương hơi tức giận. Cậu không thích người ta phá giấc ngủ của mình.
“Tôi chỉ lo vết thương cậu không băng bó sẽ bị nhiễm trùng thôi! Bây giờ tận mắt thấy cậu tự băng bó rồi, trong lòng cũng yên tâm đôi chút!”
Dương Mịch Ân che giấu cảm xúc thật, chưng ra bộ mặt tươi cười với Thiên Vương.
“Vậy bây giờ thấy rồi, có cho tôi ngủ hay không?”
Thiên Vương lạnh lùng nói.
“Ồ xin lỗi! Tôi đi ngay đây!”
Dương Mịch Ân không khỏi nhận ra thái độ xa lánh của Thiên Vương. Trong lòng cô đầy hỗn loạn, nhưng không thể biểu hiện ra mặt.
“Vậy cậu ngủ ngon!”
“Ừm.”
Sau đó cánh cửa lập tức đóng lại, không hề đợi Dương Mịch Ân rời đi.
Phương Vy và Phương Nghi từ nãy đến giờ chứng kiến màn kịch hay, trong lòng không khỏi cười thầm. Rõ ràng là Phương Vy băng bó cho cậu ta, thế mà cô ta lại nói cậu tự băng bó. Đúng là tự lừa mình!
Sáng hôm sau
Phương Nghi đang dọn thức ăn ở phòng ăn, nhìn thấy một nam một nữ từ trên lầu đi xuống, khoé miệng không khỏi cong lên. Bọn họ cũng đẹp đôi ấy chứ!
Phương Vy vừa thấy Phương Nghi dưới lầu, đôi mắt đã ánh lên tia vui vẻ. Đây là cảm giác đặc biệt mỗi khi cô nhìn thấy cô ấy.
“Buổi sáng vui vẻ, Phương Vy!”
“Buổi sáng vui vẻ!”
Phương Vy đáp lại lời chào của Phương Nghi.
“Đêm qua ông kẹ có ghé thăm cô không?”
Phương Nghi vui vẻ hỏi.
Ông kẹ?
Phương Vy ngạc nhiên mở to mắt nhìn Phương Nghi.
Lời vừa nói ra, Phương Nghi lại hối hận muốn nuốt vào. Cô quay sang mắt đối mắt với Phương Vy.
Đây là kiểu chào rất thân quen với Phương Vy, do một người đặc biệt luôn luôn hỏi cô mỗi sáng. Đã ba năm rồi cô không còn mghe thấy câu hỏi này, vậy mà bây giờ lại có người hỏi cô như vậy. Đây là trùng hợp sao?
Thời điểm hai ánh mắt giao nhau, trong lòng mỗi người không khỏi sinh sôi thêm những nghi ngờ và lo sợ của bản thân. Phương Nghi là ai?
“Phương Nghi, đừng chậm trễ nữa, mau lên nào!”
Bác Dương từ cửa nhà bếp nói vọng ra, giải thoát cho tình huống bất ngờ của hai người.
Phương Nghi không nói nữa, nhanh chóng dọn chén dĩa lên bàn rồi lui vào bếp. Phương Vy ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, mắt chăm chú nhìn vào mấy món ăn trên bàn, trong lòng cũng không muốn lên tiếng. Dương Mịch Ân cũng thật tốt. Cô ta biết Thiên Vương bị thương nên đã loại bỏ những món không tốt cho vết thương, thay vào đó là những món giúp vết thương mau hồi phục. Mùi hương của món ăn cô ta nấu, cô không thể nào lẫn vào đâu được.
Mãi từ nãy đến giờ Thiên Vương mới xuống đến phòng ăn, ngồi vào vị trí của mình. Cậu nhìn một lược các món ăn trên bàn rồi lại nhìn Phương Vy, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ.
“Tôi bị thương, không thể tự ăn được, cô đút cho tôi đi!”
Phương Vy bị lời này của Thiên Vương kéo ra khỏi suy nghĩ của mình, đôi mắt nhìn cậu như người ngoài hành tinh.
“Gì?”
“Tôi nói: Cô đút cho tôi ăn!”
Thiên Vương nhắc lại. Vẻ mặt đầy thản nhiên.
“Lí do?”
Cậu ta bị điên à!
“Tay tôi bị thương!”
“Nhưng mà có gảy đâu!”
“Vẫn không thể ăn được!”
“Để tôi làm!”
Dương Mịch Ân từ nhà bếp đi lên, sau đó đến chỗ bên trái Thiên Vương, ngồi xuống. Cô sẽ đích thân đút cho cậu ăn, không cần cô gái vô dụng như cô ta!
Uầy! Cô ta xuất hiện đúng líc đấy, vừa hay Phương Vy cô không phải tốn công. Thật khoẻ!
“Không cần!”
Thiên Vương vừa nhìn thấy Dương Mịch Ân tính cầm chén của cậu, liền lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ muốn Phương Vy làm, không phải cô!”
Thằng nhóc này rõ ràng là muốn làm khó cô! Có người đút cho ăn là may rồi, lại còn đòi hỏi. Cô đâu phải là mẹ nó đâu mà có nghĩa vụ đút cho nó ăn!
Dương Mịch Ân nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi nghĩ đến, thì ra là Thiên Vương chỉ muốn trêu chọc Phương Vy, chứ không phải là không thể ăn. Tại sao cậu lại không nghĩ đến cô? Cô đêm qua lo lắng cho cậu, sáng ra còn đích thân chuẩn bị bữa ăn sáng cho cậu. Trong khi cô ta chả làm gì lại được sự quan tâm của cậu. Tại sao cậu lại bất công đến như vậy?
“Chị không rảnh! Cứ để cô ta làm đi!”
Đây là lần đầu tiên Phương Vy nói đến Dương Mịch Ân trước mặt Thiên Vương.
“Cô làm ơn thì làm ơn cho trót, sao lại bỏ giữa chừng?”
“Chị có làm ơn là đã may lắm rồi! Còn làm cho trót để làm gì!”
Làm ơn cho trót? Ý của Thiên Vương là sao? Phương Vy đã làm gì giúp cậu?
“Nhanh lên!”
Nhỏ nhẹ không có tác dụng, Thiên Vương bắt đầu quát lên, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Dương Mịch Ân.
“Không đấy! Em làm gì chị nào?”
Phương Vy tinh nghịch cãi lại. Chắc cô sợ!
“Để xem tôi làm gì cô!”
Thiên Vương cười nham hiểm, dùng tay trái vớ lấy hủ ót bên cạnh, chả thương tiếc múc đầy một muỗng, bỏ vào từng món trên bàn. Cậu biết rõ, Phương Vy ăn cay rất dở, kể cả tiêu cũng đã la làng rồi, nói gì đến một muỗng ớt bằm như thế này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!