Ê Nhóc! Em Thích Anh! - Chương 7 - Đến Trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Ê Nhóc! Em Thích Anh!


Chương 7 - Đến Trường



Thiên Vương vừa mở cửa phòng, đập vào mắt cậu chính là bàn thức ăn mà Phương Vy đã chuẩn bị. Mặt cậu tối lại, giọng cũng lạnh băng.

“Cô nấu cái gì thế kia?”

“Cơm! Này nhé! Hôm nay chị nấu mấy món này ngon lắm, ăn xong em chắc chắn sẽ thích. Có trứng chiên với thịt, súp trứng thịt bằm với hành. Đấy, thấy có hấp dẫn không?”

Phương Vy đứng lên tự tin chỉ vào từng món, sau đó nở nụ cười thật tươi.

“Đám người kia không nói cô cần phải nấu như thế nào sao?”

“Có nha! Nhưng là chị hôm nay thèm trứng quá nên…”

Đúng là nó nổi giận thật rồi!

“Thèm cũng không được ăn! Ăn trứng nhiều không tốt cho sức khỏe!”

“Cái gì mà không tốt cho sức khỏe? Chị thèm cái gì thì sẽ ăn cái đó, em đừng hòng cản chị!”

“Cô!”

“Hứ!”

Phương Vy giả bộ giận dỗi rồi ngồi xuống ghế, nhưng thật chất trong lòng cô đang vui chết đi được. Nó giận thật kìa! Cô nói rồi mà! Cô sẽ trả thù nó!

Phương Vy tự bới cơm sau đó gắp thức ăn rồi tự thưởng thức. Khỏi phải nói là nó ngon như thế nào đi. Dù là những món đơn giản nhưng nó cũng có những bước quan trọng cần thực hiện. Mà mấy bước đó đối với cô thì quá đơn giản!

Thiên Vương đi đến ngồi ở đầu bàn. Phương Vy vẫn giả bộ không để ý, tiếp tục ăn. Cậu cầm chén cơm lên, ánh mắt lập tức nổi lên đầy chán ghét. Cô cười thầm. Cứ ở đó mà kén chọn đi, để coi ai đói!

Thiên Vương từ từ gắp miếng trứng rồi bỏ vào miệng. Phương Vy liền quay sang nhìn cậu. Sau khi ăn xong, mặt cậu mới giãn ra một chút, lại gắp thêm miếng cơm bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

“Cũng được nhưng sau này không được ăn nhiều mấy món này!”

Thiên Vương nhận xét kèm theo một lời khuyên, làm cho Phương Vy cười tít mắt.

“Thấy không? Chị nói nó ngon mà em không chịu ăn!”

“Thôi ăn đi!”

Cậu bất ngờ nghiêm giọng rồi sau đó cắm cuối ăn. Cô phì cười. Tên này cũng không hẳn là quá lạnh lùng, nó vẫn có tính trẻ con ấy chớ!

“Nhìn gì? Ăn đi!”

Thiên Vương thấy cô cười liền tự ái lên tiếng, cũng biết hành động của mình hơi quá nên vừa nói xong là ăn chậm lại.

“Được rồi! Được rồi! Ăn thôi!”

Phương Vy hăng hái gắp thức ăn. Có lẽ chỉ có bây giờ mới là lúc cô cảm thấy mình vui vẻ nhất trong ngày hôm nay khi ở bên cạnh Thiên Vương. Không phải nổi giận, không phải cáu gắt, nó cũng không ăn hiếp hay làm khó cô. Khoảng khắc này… thật sự vui vẻ!

Cứ như vậy bữa cơm trôi qua trong không khí vui vẻ và ấm cúng. Cái không khí mà ngôi biệt thự này lâu lắm rồi mới có được. Ngoài trời, mặt trời dần biến mất, nhường chỗ cho mặt trăng. Gió từ cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng, đem không khí trong phòng ăn phân tán ra vườn, cho hoa cùng vui vầy.

Tối

Phương Vy theo kế hoạch đã vạch sẵn, đem cửa phòng khóa trái lại sau đó chắn thêm một cái ghế sofa. Cô cũng làm tương tự như vậy ở cửa ban công rồi lấy chăn gối mà bác Dương đã chuẩn bị trải xuống đất. Còn cái giường king size kia thì cứ mặc kệ nó! Cô không dám nằm đâu! Bởi vì nó là của người khác, không những vậy, nó còn có mùi hương của chủ nhân mình. Cô mà lên nằm trên dó thì mất công lại mất mùi của người ta, cứ ngủ ở dưới cho lành. Xong xuôi tất cả, Phương Vy yên tâm đặt lưng xuống đệm, đánh một giấc thật sâu.

Sáng hôm sau

Phương Vy cựa nguậy người, lại cảm thấy có một thứ gì đó rất nặng đè lên người mình, đã vậy nó lại còn siết chặt lấy cô, làm cho tôi không thể nhúc nhích được, như một con bạch tuột vậy.

Phương Vy từ từ mở mắt để xem thứ đó là gì thì đập ngay vào mắt cô chính là khuôn mặt phóng lớn của thằng nhóc Thiên Vương. Nó đang ôm chặt lấy cô, đôi mắt khẽ nhắm lại, bạc môi mỏng lại như ẩn như hiện xuất hiện nụ cười. Cô nhìn khuôn mặt nó đến ngơ ngẩn. Đúng là khuôn mặt chuẩn trai Hàn Quốc ha! Đường nét nào cũng hoàn mĩ hết!

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng Thiên Vương bất ngờ khàn khàn vang lên. Lúc này Phương Vy mới giật mình đẩy mạnh cậu ra. Trời ơi! Tin nổi không? Nhan sắc của nó làm cô nhìn đến quên cả phản ứng! Quá, quá lắm rồi! Nhưng mà cô nhớ không lầm thì mình đã khóa cửa lại hết rồi mà, sao nó vào phòng được nhỉ? Còn nằm ôm cô ngủ nữa chứ!

Phương Vy nhìn một vòng quanh phòng, phát hiện ra cửa đều đã được mở, phòng ốc cũng đã được bố trí lại. Ha! Cô xem thường nó quá rồi!

“Sao em mở cửa được?”

“Chìa khóa!”

Thiên Vương ngồi dậy nhìn cô.

“Vậy còn mấy cái ghế sofa?”

Cô biết nó mở cửa được nên mới chắn ghế sofa, vậy mà nó cũng phá được ghế sofa luôn! Hay thật!

“Mấy người kia đẩy ra!”

Nó nhẹ nhàng trả lời. Cô thở dài nhăn mặt. Kế hoạch thất bại rồi!

“Vệ sinh cá nhân đi! Chuẩn bị đi học!”

Thiên Vương đứng lên đi vào nhà tắm.

“Gì? Hôm nay đi học? Chẳng phải còn nghỉ hè sao?”

“Trường tôi nghỉ hè sớm!”

Sau đó đóng cửa nhà tắm.

“À! Chuẩn bị đồng phục giùm tôi luôn!”

Nó thò đầu ra nói rồi lại đóng cửa lại, chính thức bắt đầu vệ sinh cá nhân. Cô trợn mắt. Nhưng thôi kệ, dù gì cũng thuận tay, lấy đại cho nó vậy. Sáng sớm không nên gây lộn kẻo xui cả ngày.

Phương Vy đứng lên dẹp chăn gối sau đó mở tủ đồ, lấy một cái áo sơ mi nam, một áo sơ mi nữ, một cái váy và một cái quần, sau đó đặt ở trên tủ trước cửa phòng tắm. Khẽ cầm cái áo của Thiên Vương lên, cô thấy phù hiệu ghi rõ: Vũ Thiên Vương, 10A1; bên tay áo phải là logo trường Kungliga, lấy tone màu chủ đạo của cờ Thụy Điển. Áo của cô cũng vậy. Phan Ngọc Phương Vy, 12A1. Xem xong, cô gắp nó lại rồi đặt trên tủ.

Sau một hồi ở trong phòng tắm, cuối cùng Thiên Vương cũng bước ra. Cô quay qua tính nói đồ để ở trên tủ thì…

“AAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Một tiếng hét vang trời cất lên, mà tiếng hét đó lại phát ra từ… Phương Vy! Nhưng không hét làm sao được? Ai đời con trai tắm xong lại chỉ quấn một cái khăn ở dưới, tóc còn chưa lau khô liền bước ra khỏi nhà tắm. Rõ ràng nó biết có cô ở trong phòng vậy mà lại có thể tự nhiên như vậy! Nó… Quá đáng! Nhưng mà không thể phủ nhận một điều, thân hình của nó đúng là chuẩn thật, múi nào ra múi nấy, còn có làn da màu đồng quyến rũ… A! Bậy quá rồi!

Không gian bỗng chốc im lặng trong ít phút, cuối cùng Thiên Vương là người lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí.

“Xong rồi! Mau vào chuẩn bị đi!”

Phương Vy quay mặt qua, tay vẫn còn che kín mặt, khẽ hé một ngón tay ra nhìn Thiên Vương. Quần áo đã chình tề, tóc cũng đã lau khô. Uổng quá! Phi! Không được nghĩ bậy!

Phương Vy từ từ hạ tay xuống, bắt đầu khép nép đến trước cửa phòng tắm lấy đồ sau đó liền phi thẳng vào trong, đóng sầm cửa lại. Xấu hổ chết đi được!

Sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồ xong, Phương Vy đứng trước gương ngắm mình lại một lần nữa. Tóc đen cột đuôi ngựa, áo sơ mi trắng cùng váy xanh dương có vài đường vải vàng làm điểm nhấn. Ổn! Cô đến trước bàn trang điểm lấy cặp da rồi sau đó đi thẳng xuống lầu ăn sáng. Hên mà sáng nay Thiên Vương nó không bắt cô nấu ăn, chứ nếu không là trễ giờ học luôn rồi!

Phương Vy ăn vội chén cháo rồi sau đó đi thẳng ra xe, ngồi vào. Thiên Vương cũng đặt mình vào trong xe, cặp sách chuẩn bị đầy đủ. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đưa bọn cô đến trường.

Phương Vy hướng ánh mắt ra bên ngoài, suy nghĩ đến chuyện lúc nãy. Nếu ban đêm Thiên Vương quả thật có mở cửa và sắp xếp lại ghế sofa, thì tại sao cô lại không nghe thấy tiếng động? Trước giờ cô đều rất cảnh giác, lỗ tai cũng rất nhạy, không hiểu sao đêm qua lại không phát hiện ra chuyện gì. Thật khó hiểu!

Tạm gác qua chuyện đó, Phương Vy lấy tay kéo cửa kính xe xuống, gió theo đó cũng bay vào. Thật dễ chịu! Không khí buổi sáng đúng là trong lành thật! Cô vẫn rất thích cảm giác này. Cảm giác gió khẽ vờn mấy sợi tóc và nắng sớm nhảy nhót trên khuôn mặt như những người bạn tri kỷ, quấn quýt không rời.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiếc xe bắt đầu tiến đến trước cổng học viện Kungliga. Đó là một cái cổng giống y hệt ở nhà Thiên Vương nhưng lại có vẻ sang trọng và chắc chắn hơn. Cổng học viện mở rộng, từng chiếc xe du lịch sang trọng chạy ra chạy vào sân trước của trường. Trên xe là những vị tiểu thư, công tử sành điệu.

Sân trước của học viện là nơi để đưa rước học sinh. Ở ngay giữa sân là một đài phun nước lớn có dựng logo học viện được làm bằng đá vô cùng tỉ mỉ. Mặt sân được lát bằng đá sang trọng. Cây xanh xung quanh cũng rất phong phú, tạo cho người ta cảm giác vừa thoải mái, vừa sang trọng.

Thiên Vương bước xuống xe trước, lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nữ sinh thì ngưỡng mộ, nam sinh thì chán ghét. Nhưng cho dù họ có nhìn như thế nào thì cậu cũng không quan tâm, đi vòng qua cửa xe của Phương Vy, mở cửa. Cô e ngại nhìn cậu. Nhiều người chú ý như vậy, chắc chắn sẽ gây rắc rối. Một mình cô Lý tiểu thư kia thôi đã khiến cô thấy phiền phức lắm rồi. Thêm cả trăm, thậm chí cả ngàn người nữa thì làm sao mà cô đối phó cho nổi! Nó ít nhất cũng phải biết điều này chớ!

Phương Vy liếc cậu một cái rồi sau đó bước xuống. Những ánh mắt nãy giờ hiếu kì với hành động của Thiên Vương cuối cùng cũng đã được thoả mãn. Nhưng chỉ là thoả mãn trí tò mò thôi, còn ngọn lửa ganh ghét thì lại đang âm thầm lớn dần trong con người mấy nữ sinh kia.

“Cô ta là ai vậy? Sao lại đi cùng với Thiên Vương?”

“Không biết nữa! Chắc là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga chớ gì!”

“Ừ, chắc vậy! Mà nhìn cô ta kìa! Ỷ mình có chút xíu nhan sắc liền bắt Thiên Vương mở cửa cho cô ta! Đúng là trèo cao!”

Nghe đến đây thôi là máu nóng trong người Phương Vy đã sôi sùn sụt lên rồi. Gì mà bắt nó mở cửa? Là nó tự mở ấy thôi! Ngay cả mở miệng yêu cầu nó cô còn không dám thì lấy gì bắt nó làm cái này làm cái kia chứ? Phương Vy liếc cô gái vừa nói câu đó, rồi theo Thiên Vương đi vào trường, mặt không biểu lộ một chút cảm xúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN