Ê, Nhók! Tao... Yêu mày!
Chương 29
– Mệt cô quá !! thôi nhanh đi xuông đi học này !! Ơ mà cũng ngộ nhỉ cô
là chủ hay tôi là chủ nhỉ, oín mà để chủ kêu dậy như thế này àk !! Hok
phân biệt ai củ ai tớ nữa !!- Long làu bàu.
– Sao hôm nay anh nói nhiều quá ? đi ra cho tôi còn thay đồ cứ đứng đó nói hoài như ông cụ già ấy nhỉ !!!
———————
Long bước xuống cầu thang với vẻ mặt khá vui, bình thường mỗi lần mà
Long xuống thì mọi người đều né ra vì khuôn mặt đằng đằng sát khí. Hình
như trong đầu Long vừa thoáng một ý nghĩ :” ước gì ngày nào cũng vậy nhỉ
“. Ý nghĩ ấy chợt lắng đi khi tiếng của ông quản gia ( ông Lê ) vọng
hỏi
– SAo hôm nay cậu chủ dậy sớm vậy, trông cậu chủ hôm này rất vui, tối qua cậu ngủ rất ngon àk !!- Chú Lê nói.
– Mơ một giấc mơ đẹp !!
– Vậy thì tốt, đây là lần đầu tôi thấy cậu vui vậy từ khi mẹ cậu mất
!!- Chú Lê nhắc đến mẹ Long làm khuôn mặt Long thoáng buồn nhưng cậu vẫn
cố gắng cười nhìn vào bức ảnh mà cậu cho là đẹp nhất.
Thấy nét bùn của Long, Chú Lê líu ríu xin lỗi :
– Xin lỗi !! tôi….xin lỗi !!
– Không có gì đâu !!- Long phấy tay đi ( may cho Chú Lê là hôm nay tâm trạng Long vui )
– Xin lỗi nhưng hình như từ khi cố bé ấy về nhà thấy cậu vui hơn nhiều phải hok ?
-………………!!!Long không nói gì chỉ im lặng nhưng hình như Chú Lê hiểu ý.
– Vậy cậu tính sao lỡ lão gia về đột xuất thì như thế nào !!
– Chú yên tâm ! tôi tự biết sắp xếp mọi chuyện !!- Mặt Long trầm lại vẫn với đôi mắt buồn và cô đơn.
– TÔi chỉ lo cho cậu chủ………..
– Cảm ơn chú !!
Chú Lê biết là Long đang rất lo lắng nhưng vẫn có ra vẻ bình thản vì
Long biết pa cậu sẽ làm gì nếu biết chuyện này nhưng chỉ cần có nó thì
Long chẳng cần gì cả, cậu đã xác định người sưởi ấm trái tim cậu là nó,
người mà mỗi khi ở bên cậu cảm thấy ấm áp lạ thường………….
– Này !! làm gì mà ngồi ngẩn ngơ vậy ?- Nó huơ huơ tay trước mặt Long.
– Không có gì ! Xong chưa đi thôi đồ heo lề mề ( heo có lề mề không ta ?? =.=” )
– Ok !! Lets go ! Nhưng đi bằng gì vậy ?
– Xe tôi ! – Long chỉ chiếc xe đen tuyền của cậu đang đâu ở trước nhà.
– Nhưng tôi mún đi ván trượt của tôi àk !!
– Không được !! nhanh đi lôi thôi quá !! Không đc cãi !!- Có thể nói là Long đang ra lệnh. Nó bước lên xe một cách miễng cưỡng.
———————–
Không khí trên xe rất im lặng, nó đã phá bầu không khí in lặng này :
– Anh có chuyện gì àk ? anh sao thế ? !- Nó hỏi với ánh mắt lo lắng.
– Không có gì !! Nhưng cô nên chuẩn bị tình thần đi !!
– Chuẩn bị tình thần là sao…… có chuyện gì phải không!!
– Uhm…..không có gì nhưng cô nên chuẩn bị trước thì tốt !!
– Nhưng mà chuẩn bị cái gì ? anh càng nói tôi càng không hiểu!!
– Không có gì …..chỉ vậy thôi !!
Long way ra ngoài nhìn cửa sổ với khuôn mặt buồn, đôi mắt chứa đầy sự
cô đơn và lo lắng đang nhìn về phía xa xăm, khóe mi sâu thẳm với hàng
lông mi cong dài của Long tất cả đang làm cho khuôn mặt Long thêm đẹp bí
ẩn vì vẻ mặt buồn. Không chỉ mắt Long mới thấy sự cô đơn mà nhìn vào
đôi mắt trên khuôn mặt thiên thần của nó cũng thấy đc sự cô đơn như vậy,
và chỉ có hai đôi mắt này mới sở hữu một sự cô đơn mà không ai có.
Nó ngồi im nhìn từng hành động trên khuôn mặt Long, càng nhìn lại càng
buồn, thấy tim nhói là thường và dường như nó cảm nhận được sự cô đơn,
trống trải của Long và nỗi lo lắng nặng nề. Nó cảm nhận được rằng Long
đang chứa một thứ gì đó khó tả và không thể chia sớt được với ai và đặc
biệt là nó, lúc này nó muốn ôm choàng lấy Long mà chẳng muốn làm gì !!
tại sao những ý nghỉ đó lại có trong đầu nó, tại sao nhìn Long nặng nề
nó cũng chẳng sung sướng đáng lí nó lại phải rất vui chứ ?? Và câu hỏi
đang hiện diện lớn nhất trong đầu nó là : ” TẠI SAO ??”. Nhìn Long như
vậy nó càng muốn biết có chuyện gì đang xảy ra với Long. Có thể bây giờ
lí trí không còn nghe nó nữa và bị con tim lấy mất đi rồi :
– Anh có
chuyện gì phải không ? nói tôi nghe đi!!- nó cất tiếng làm tan bầu
không khí ngột ngạt trong xe đó là lí do nó ghét đi xe mà chỉ muốn lướt
ván vì chỉ có như vậy nó mới cảm nhận được sự mát mẻ của gió, gió chỉ
như đang vờn trên khuôn mặt nó làm cho cơ thể nó nhẹ đi nhưng cũng chính
gió đã đang làm rát nó…………
– Tôi đã bảo là không có chuyện gì mà !!
– Nếu anh không nói thì tôi xuống xe ngay đây !
– Cô ngồi im đi ! Chỉ là tôi muốn cô chuẩn bị tình thần để khi mọi người biết chuyện cô ở nhà tôi thôi !
– Thật vậy không ?- Nó nhìn với ánh mắt nghi ngờ và Long đã né ánh mắt ấy.
– Thật mà !
Nó biết là Long không muốn nói nhưng cũng chẳng ép thêm nữa vì nó hiểu
Long không muốn nói, hình như bây giờ nó không còn tinh nghịch nhìn nó
lớn hẳn ra, không trả con như mọi khi, và bất giác nó đã nói lên câu nói
mà nó không kiểm soát:
– Anh có biết nhìn anh thế này tôi lo lắng lắm không ?
-……………… Câu nói của nó khiến cả nó và Long im lặng, cũng
khiến cho Long ngừng ngay những suy nghĩ trong đầu chỉ dồn hết vào nó,
hai đôi mắt nhìn nhau như hai sự cô đơn và lo lắng đang hòa quyện vào
nhau trong không khí buồn và ngột ngạt này. Bất chợt tiếng thắng xe đưa
cả hai trở về hiện tại, nó đưa đôi mắt nhìn về phía khác, nhưng Long đã
kịp ghé sát tai nó để thì thầm vao tai nó trước khi nó bước xuống xe :
– Tôi xin lỗi đã làm cho cô lo lắng nhưng cô yên ta,6, dù có chuyện gì
xảy ra tôi luôn ở bên cô mà, cô đừng lo nhox kon ạk !! Câu nói của Long
khiến tim nó đập mạnh và loạn nhịp không nghe thoe nó nữa và hình như
sâu thẳm trong tim nó thoáng vẻ vui. ( Hình như 2 người này mỗi câu nói
của họ đều tác động wa lại lẫn nhau, mà ai nghĩ ra câu nói của họ vậy ta
? tui chứ ai kakaka).
———————
Đến trường học, vừa bước xuống xe :
– Ly!! ở đây nè !!- Trúc gọi.
– Ờ………! – Nó và Long tiến gần lại với khuôn mặt không có mùa xuân.
– Sao vậy ? có chuyện gì àk ! Mà sao hai người đi chung vậy ? – Trúc tươi cười hỏi.
– Thôi mình vào canteen ngồi đi rồi nói!- Long lên tiếng.
-…………..Trồi ………..cái gì…….. HAI NGƯỜI Ở CHUNG ÀK !!- Cả bọn đồng thanh.
– Nhỏ nhỏ thôi định cho mọi người bik hết àk !!- Nó khều.
– Long àk ! cậu không còn đầu óc suy nghĩ sao ?- Hải nói.
– Có chuyện gì đâu cũng bình thường thôi mà !! – Long nháy mắt ra hiệu.
– Hết chiệu nỗi cậu !!- Phong nói với vẻ bực mình.
– Ly ơi ! tớ và cậu vào lớp đi ! Cậu kể cho tớ nghe chuyện này đi !- Trúc hiểu ý nên kéo nó vào lớp để lại bọn 3P ở lại.
– Ơ….sao vậy…ở đây kể cũng đc mà…làm gi vội vậy !- Với một người
chỉ số IQ gần 200 ( nói quá tí nha ) như nó thì chắc cũng phần nào hiểu.
– Cậu ấm đầu àk ! cậu thừa biết pa cậu sẽ làm gì khi biết chuyện này mà !- Hải bực bôi.
– Tớ biết !! tớ biết hết nhưng tớ cần cô ấy !!
– Cậu suy nghĩ kĩ rồi àk !!- Phong bình tĩnh lại.
– Uhm !- Long khẳng định.
– Vậy thì bọn tớ sẽ ủng hộ cậu !! – Hải khoác vai Long.
– Thế mới là anh em tốt chứ !- Long cười
– Nếu có kiếp sau tớ chẳng mún làm anh em tốt với cậu đâu !!- Hải thở dài.
– Còn tớ nếu có kiếp sau tớ chẳng muốn làm một người trong giới quí tộc
này mà chỉ muốn làm một người bình thường thôi !!- Long nói.
– Nếu cậu làm người bình thường thì cậu chẳng wem đc Lưu Ly đâu !!- Phong cười.
– Nhưng bây giờ cậu tính sao nếu pa cậu biết chuyện đây, cậu sẽ không yên đâu !!- Phong nói.
– Tớ sẽ cố gắng, tới đâu tính tới đó thôi !!
– Vậy Ly đã biết chuyện này chưa ? !- Hải hỏi.
– Chưa !! Tớ đang cố gắng giấu vì thế mong các cậu cũng cố gắng giấu dùm !!
– Nhưng tớ nghĩ là cậu chẳng giấu nổi cô ấy đâu !!- Phong cười.
—————————————–
Tại lớp học :
– Vậy giờ cậu đang ở nhà anh Long àk !!- Trúc hỏi.
– Uhm !! mà có chuyện gì vậy ?
– Àk hok mình chỉ hỏi vậy thôi mà ! – Trúc hiểu chuyện gì sẽ xảy ra vì
Trúc cũng thuộc giới quý tộc mà nhưng lại không thể nói với nó.
– Nhưng cậu nên cẩn thận nha !!- Trúc nói tiếp.
-………………Mình không hiểu, tại sao lại phải cẩn thận ??
– Mà thôi tới đâu hay tới đó đi !! Vậy cậu có đi picnic hok ?
– …………….CŨng chưa biết nữa !!
– Sao em lại hỏi cô ấy, phải hỏi anh đây này, bây giờ cô ấy là osin nhà
anh mà, anh không cho làm sao mà đi !!- Long từ ngoài cửa bước vào.
– Hứ…………..làm như hay lắm, đồ sao chổi đáng ghét !!- Nó lầm bầm trong miệng.
– Vậy đi không ?- Trúc hỏi.
– Đi thì đi !! – Long way ra chỉ vào nó:
– Osin đi picnic đi !!
– ………….Trừ……..anh… !!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!