Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!! - Trang Sơ
Chương 19
“Hết giờ, mời cả lớp nghỉ. Nhớ về ôn kĩ, tuần sau sẽ có bài khảo sát phân lớp đợt 2 nhé.”
Vươn cái vai, đứng dậy lắc lắc cái mông tưởng chừng ngồi lì 45 phút sắp bị là phẳng, tôi ngáp một cái thật dài mà không thèm che miệng.
Hầy, chả hiểu sao năm lớp 6 tôi lại có nhiều năng lượng đến thế, từ tiết 1 đến tiết 5 hoạt động tay chân liên hồi, mà tan học thì vẫn còn đủ sức để bay nhảy, xem siêu nhân…
Còn giờ hả, đứa nào rủ tôi đi chơi, tôi sẽ cho nó ăn bánh mì kẹp dép tổ ong luôn, nhờn với bố à…
“Về.”
“Ừa. Đợi tí.”
Chả hiểu sao, biết là thằng Thư chẳng bỏ tôi chạy về trước đâu, nhưng mà tôi cứ thấp thỏm lo lo, vội vàng nhét đại đống sách trong hộc bàn vào cặp. Thì bỗng rơi ra một tờ giấy nhỏ.
Tôi mặc kệ nó, chắc là lũ cẩu bằng hữu nhét vào troll tôi chứ gì?
Thế nhưng, kẻ cẩn thận luôn là hắn, hắn đi đến cúi xuống nhặt lên.
“Của ai?” – Hắn hỏi tôi.
Tôi thật thà lắc đầu.
“Chịu, tao thấy rơi ra từ sách, chắc là thằng Nhiên, Phụng trêu tao.”
Thấy hắn không nói gì, lướt nhanh mặt giấy rồi gập nó thành hình vuông nhỏ đem nhét vào túi quần. Điều đó kích thích sự tò mò của tôi!
Nhao nhao lên, móc từ túi quần hắn ra tờ giấy đó,thì liền bị hắn giật lại.
“Ơ kìa!” – Tôi bất mãn bá vai bá cổ hắn -“Mày phải cho tao xem chứ!! Nó thuộc quyền sở hữu của tao.”
“Giờ là của tôi.”
“Ơ!! Tao phản đối! Trả đây.”
Kiễng chân lên đòi lại mảnh giấy hắn đang dơ lên cao, thì tôi cmn tôi không biết được rằng mình đã vô tình tạo điều kiện cho hắn hôn mình.
Tôi phát hờn há miệng cạp vai hắn.
“Hừ! Trả đây! Mày xấu xa!”
“Của tôi rồi.”
“Ai nói thế??”
Hắn ghé sát môi, tôi biết nó lại muốn hôn tôi, nên, tôi liền đưa tay lên bụm miệng hắn lại.
“Giấy đó viết gì?” – Tôi vẫn là, không bỏ được tính tò mò, gắng hỏi hắn.
Hắn không cúi đầu nữa, đứng thẳng rồi bỏ đi.
“Ngố thì biết làm gì.”
Đó, nó đã phát biểu một câu rất ư là ngứa đòn nha!! Douma!! Ngốc thì sao? Ngố có ăn mất nhà mày miếng cơm nào không? Hừ hừ!! Chỉ được cái chọc ngoáy nỗi đau của kẻ đáng thương là giỏi thôi!
Giữ chặt quai cặp, tôi hớt hải đuổi theo hắn.
Tính ra cũng phải 3, 4 năm rồi. Nhanh thật, suốt 3, 4 năm ấy, cùng hắn đi đi về về trên con đường này biết bao lần mà, chưa bao giờ tôi ngán nhìn những hàng cây hai bên đường.
Để rồi, bất giác tôi hỏi hắn.
“Mày có bao giờ thấy chán khi đèo tao không?”
Không mong chờ hắn sẽ trả lời cho cam, tôi chỉ là hỏi cho có thôi, không cần câu trả lời.
“Cậu có bao giờ chán khi được tôi đèo?” – Hắn bất ngờ hỏi dội lại tôi.
“Có. Chán kinh lên được!” – Từ sau ôm chặt lấy hắn, tôi trả lời vậy.
“Thế cút đi.”
“Đáng lẽ mày nên nói “Ui, xin lỗi Tâm, tớ sẽ cố gắng hết sức để cậu bớt chán.” vậy đó!! Mày không phũ ngày nào, ngày đấy nhà mày hết gạo đúng không?? Mày thiếu phũ sẽ chết đúng không??”
“Thiếu Tâm mới chết.”
Giỏi, giỏi lắm Vương Thư!!
Xem, nó lại làm tôi á khẩu rồi!! Hừ hừ, khi không, khi không lại nói linh ta linh tinh! Hừ, từ mai tui sẽ mượn cái mặt nạ dưỡng da hiệu con cá mắm của mẹ đắp lên mặt cho coi!! Để không bao giờ lộ ra cái bản mặt đang phát đỏ vì ngượng của mình!!
Mà, cái đó che được hết không nhẩy?
Tôi đang nghĩ, có khi quết si măng lên mặt!!
“Lớp cậu, ai là Vi Khuê?”
Hừ hừ vài cái, tôi cáu bẳn đáp.
“Thằng tổ trưởng! À mà, nó hình như chung câu lạc bộ Hóa với mày thì phải…”
Khi đó, tôi không để ý xem lí do hắn hỏi là gì, kẻ đơn giản như tôi là như vậy thôi. Một Sơ Vương Thư đã đủ nhét đầy ứ bộ truyền tải thông tin rồi, hơi đâu mà nhét thêm cái gì nữa!
_____ _________
Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày, cùng hắn đến trường, thế nhưng lúc về, hắn lại kêu tôi đi chung xe với thằng Gầy.
Tôi muốn thắc mắc, nhưng mà lại sợ mình lắm điều khiến hắn ghét nên cũng gật đầu nghe theo.
Đi đến lán xe, thấy ở một góc đang thu lu một người. Tính tò mò ai chả có, tôi rón rén đi tới ngó xem sao.
“Mày hả Khuê?? Làm gì lén lút thế?” – Tôi bất thình lình nói.
Quả nhiên không phòng bị, thằng Vi Khuê giật nẩy, hốt hốt hoảng hoảng che mặt đi, mà, tôi thấy, tay nó còn đang cầm… thỏi son? Son này chả phải son dưỡng, chả phải son nẻ… mà cái son này, lại y hệt cái thỏi son quý báu, quý hơn vàng, hơn cả thằng con của mẹ tôi. Nổi bật bới màu đỏ chót.
Này các bạn, con trai tô son đỏ là điều bình thường đi? Bình thường thôi mà đúng không?
Không, đếch bình thường. Đến bạn nữ trường cấm cũng răm rắp nghe chỉ dám tô hờ. Nay, cái thằng tổ trưởng thường ngày mang trên mình hình tượng đúng chuẩn cháu ngoan Bác Hồ kia, đực rựa kia, lại phang ngay màu si líp siêu nhân đỏ thế này. Đếch ổn.
Thằng Khuê này nổi quạo, liếc xéo tôi rồi bỏ đi, hướng nó đi không phải ra cổng trường, mà là đi vào dãy lớp học.
“Đi đâu thế? Giờ này các lớp tan hết rồi mà?” – Sợ nó có vấn đề về thần kinh, tôi hảo tâm nhắc.
“Thần kinh!”
Chả hiểu đầu cua tai heo gì, tôi đã bị ăn chửi!
Thốn!!
Toan đến nói rõ đòi công bằng thì đã thấy thằng Nhiên chạy như chó rượt đến, thôi thì tôi tha, tôi có tấm lòng bao la tựa biển cả mà!
“Mẹ ơi tởm kinh!” – Thằng Nhiên chà chà hai cánh tay, trề môi nói.
“Mày nói ai?”
“Thằng vừa nãy ấy! Đi uốn a uốn éo. Mặt chát cân phấn! Buồn nôn! Gay mà cũng không ra gay!”
Trên đường về, tôi hỏi thằng Nhiên.
“Gay… thì phải thế nào mới đúng? A! Mày lái xe ngu học vãi!!”
Thằng này kĩ năng đèo quá ngu rồi!! Đi như là bố của quả đất!! Cụ này đánh võng rồi thì cứ ổ gà ổ cún ta xông pha không ngại ngùng!!
A ui!! Cái mông tôi!!
“Cút xuống, bố mày đèo!” – Lo cho tính mạng thân yêu, tôi đành lên tiếng đề xuất.
Về đến nhà, tôi nằm ngoan trong lòng bé gấu và bắt đầu suy ngẫm. Là, vấn đề gay ấy!
Theo tôi hiểu thì là… trai với trai yêu nhau là gay. Hay là, gay chỉ những người đồng tính nam. Hừm, vậy thì… Tôi là gay?
Lắc lắc cái đầu rồi lại đập đập cái đầu vào bé gấu.
Nhưng mà, kể cả Vương Thư có là gái tôi vẫn yêu thích nó mà!
Bối rối, tôi bối rối quá…
“Tâm!! Lại mang cái này sang nhà thầy Vũ!!”
“Dạ ạ ạ.”
Và tôi nhận ra, nhà hắn từ khi nào đã trở thành hàng xóm thân nhất với nhà tôi. Người ngoài không biết còn tưởng anh em họ hàng!
Lăng xăng chạy sang nhà đối diện, vừa nhấn chuông một cái, liền có ngừa ra mở cửa.
Nhưng khác với mọi lần, người tôi không ngờ nhất sẽ mở của lại chính là người đó – Sở Vương Lãnh – Bố lớn hắn. Nghe mỗi cái tên thôi, mà tôi đã mường tượng ra hình ảnh một đấng quân vương băng lãnh phát hờn rồi!!Cũng không phải lần đầu gặp gì, chỉ là rất ít khi gặp, chú ấy đi làm thì sớm nhất phố, về thì muộn nhất phố luôn mà!
“Dạ. Cháu… chào chú.”
“Ừ.”
Ngẩng lên, môi hé, tính nói thì bắt gặp đôi mắt đen thâm sâu huyền ảo đang phủ sương lạnh của chú ấy. Bất chợt, vốn từ vựng Tiếng Việt trong đầu tôi liền bay sạch sành sanh.
So với chú ấy thì, tôi thấy thằng Thư còn bình thường chán…
Tôi không nói được gì thì thôi, ngay cả chú ấy cũng chẳng mở lời. Cả hai liền chìm vào khoảng lặng.
“Sao mà giống con cún Shiba thế nhỉ?” – Đính chính, đây là lời thoại của chú Lãnh.
“Dạ??”
Chú ấy nhận lấy đồ từ tay tôi, dịu dàng xoa xoa đầu tôi.
“Ăn bánh không? Mà, cháu tên Tâm nhỉ?”
Hơi mất tự nhiên, tôi gật đầu răm rắp.
“Tâm vào ăn bánh đi, chú Vũ mới làm đấy.”
Chưa kịp thẹn thùng, ngại ngùng theo lẽ thường khi được mời ăn, thì tôi đã được chú ấy kéo vào.
Tôi đã bị bất ngờ bởi sự dịu dàng từ con người mang cái mã ngầu, cực ngầu này. Tôi nghĩ: Giá như thằng Thư hưởng ké được hết từ chú ấy thì thật tốt!
Đi đến phòng ăn, tôi có đi qua phòng hắn, thấy vẫn tối om, hẳn là chưa lết xác về.
“Tâm hả? Thằng Thư đâu?” – Vừa thấy tôi thầy Vũ Vũ đã hỏi.
“Hừm… chắc là bận việc gì đấy ạ.”
Ngồi chưa ấm chỗ thì hắn đã trở về.
Tôi vội vàng tìm chỗ nấp.
“Con về rồi.”
“Muộn thế? Thay quần áo nhanh đi còn giặt.”
“Vâng.”
Có một sự thật là tôi đang núp ngay sau cái máy giặt. Mà ngay gần cái máy giặt là cái giỏ để quần áo, bất quá hắn lại không hề ngần ngại thay ra quần áo vứt đó.
Tôi chứng kiến một màn thoát y của hắn full HD, chỉ là có che…
Này, này, tôi, tôi là vô tình thôi!! Các bạn nhỏ phải tin tôi!! Đó là sự trùng hợp!!
Nhưng mà người hắn đẹp ghê hà, da trắng nhưng chẳng hề ẻo lả, trái lại còn mang cái cảm giác sạch sẽ, tinh tế. Thấy cái nổi cộm ẩn dưới lớp quần sịp giữa hai chân hắn, tôi thầm ghen tị….
Kệ đi, mai này tôi sẽ lớn hơn!
Thay xong thì nó đi lấy quần áo rồi đi tắm luôn. Tôi đã có tuyệt kĩ ẩn thân thần sầu, sao mà nó phát hiện được!
Não vẫn tinh lắm, len lén đi đến giỏ đồ, móc từ túi quần kia mẩu giấy lúc sáng.
Đọc xong, tôi thấy run run. Vò nhàu tờ giấy mới đây còn được gấp cẩn thận thành một cục, đem nắm chặt trong lòng bàn tay. Tôi chạy về nhà.
Vội đến nỗi còn quên khuấy đi việc chào chú Lãnh và thầy Vũ.
___
___
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!