Ebolavior 1 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam - 2. CHƯƠNG I: NGÀY PHÁN XÉT - Hồi 2: *SANS-SOUCI*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Ebolavior 1 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam


2. CHƯƠNG I: NGÀY PHÁN XÉT - Hồi 2: *SANS-SOUCI*


Khi trời mới chỉ tờ mờ sáng và phía bên ngoài kia màn đêm vẫn còn bao phủ cảnh vật không gian, tôi đã nhanh chóng thức dậy sửa soạn cho ngày trọng đại của anh mình. Tôi bước đến nhà tắm, sẽ chẳng bao giờ tôi tắm sớm như hôm nay, nhưng có lẽ bản thân mong muốn rằng mọi việc đều diễn ra 1 cách tốt đẹp, 1 khởi đầu mới mẻ cho 2 người chẳng hạn, nên việc tắm sạch sẽ làm tâm trạng tôi thoải mái hơn hẳn.

Từng gáo nước ụp vào người từ đầu xuống chân làm tôi thoáng run 1 lúc, 2 con mắt nhắm tịt theo phản xạ tự nhiên

– Lạnh thật!

Tôi vơ lấy bàn chải và bắt đầu đánh tung mồm mình lên. Vị buốt của kem đánh răng khiến tinh thần như được tiếp thêm ngọn lửa tỉnh táo. Liếc ánh mắt nhìn vào gương, cả thân thể trần trụi của chính mình đang phơi bày ra trước mắt, tự dưng tôi lại nhớ đến thời nguyên thủy xa xưa và nổi bật trong đó là hình ảnh của Adam và Eva. Bắt đầu những hình ảnh phong phú và sinh động về cơ thể con gái trong từng bộ phim mới lớn mà tôi xem ùa về nhảy múa trong đầu. Tôi nhớ đến Chi, bỗng dưng phút chốc cảm thấy nóng mặt. Tôi bèn hít thở thật sâu và tạm không nghĩ đến những hình ảnh đen tối để tiếp tục công việc.

Bước ra ngoài và cầm trên tay bộ quần áo lịch sự, tôi nâng niu ngắm nhìn và cẩn thận trải truốt cho thật phẳng phiu rồi bắt đầu mặc. Chất vải của áo sơ mi mềm mại làm tôi thích thú.

Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì người nông dân. Chậm rãi tôi chải mái tóc hất ngược ra phía sau theo kiểu David Beckham và không quên dùng gel để giữ nếp, miệng lẩm bẩm hát bài quen thuộc.

Bỗng cánh cửa phòng mở ra, anh tôi tiến lại gần với cái vẻ mặt ngạc nhiên.

– Mày là ai và mày đã làm gì em trai tao?

– Gớm! Thằng em dậy sớm mà như kiểu sinh vật lạ ấy?

– Sớm cái gì? 7h rồi đấy!

– Đã 7h rồi cơ à?

Tôi kéo tay anh nhanh chóng đi xuống tầng chợt anh hất phăng tay tôi ra.

– Tao không biết cho mày đi với bộ dạng này trong ngày ăn hỏi tao có phải là 1 quyết định sai lầm của tao không nữa?

– Sao vậy đại ca?

– Mặc nốt cái quần vào thằng ôn!

Tôi đứng sững lại nhìn xuống.

– Chết thật! Thế nào lại quên được nhở?

Tôi vội vàng mặc nốt cái quần, chỉnh lại trang phục thật gọn gàng, tươm tất.

Bước xuống phòng khách, tôi chẳng thấy một ai, chắc bố mẹ vẫn còn loay hoay sửa soạn chạy ra chạy vào bên trong. Hóa ra có mình tôi là xong việc. Đợi chờ 1 lúc cuối cùng Chi cũng đã đến, em không muốn tôi đón vì bận chút việc riêng.

Trước mặt tôi là 1 nàng công chúa kiêu sa kiều diễm, em mặc váy ngắn đỏ phối với áo sơ mi trắng ôm trọn bầu ngực, chân đi giày búp bê. Mái tóc đã buộc cao lên và khuôn mặt trắng trẻo xinh hẳn thường ngày.
– Em xinh như thế này thì anh biết phải làm sao?

– Không phải khen!

Tôi liền nắm tay em đi vào nhà, cũng may lúc này đã mặc quần. Không khí bên ngoài đã bắt đầu đông vui hơn, tiếng nhạc đánh xập xình đủ mọi kiểu mốt. Tôi đành để em ngồi chơi đi chuẩn bị cho gia đình, thỉnh thoảng em đưa ánh mắt trìu mến nhìn tôi khiến trong lòng cảm thấy ấm áp.

Đúng 8 giờ, mọi người bắt đầu đi đến nhà gái, Chi ngồi sau xe tôi. Đoàn người đi theo hàng làm nhốn nháo cả 1 khu phố, tôi cố gắng đi thật chậm ngắm nhìn ngày vui như trẩy hội của anh trai mình.

– Chi, ngày mai mình cũng làm 1 suất nhé!

– Thôi đi ạ, ai lấy anh làm gì, suốt ngày để anh sai vặt à?

– Làm gì mà ghê gớm thế cưng?

– Kệ anh!

Em nói xong và ôm tôi, miệng nở nụ cười. Tôi không nói gì thêm vì bỗng dưng những chiếc “sans – souci” chở đoàn người bê tráp khiến tôi bồi hồi nhớ lại kỷ niệm xưa cũ.

Ngày đó, tôi cùng bà lang thang dạo chơi khắp phố phường Hà Nội, những chiếc xích lô là phương tiện chuyên chở chủ yếu, nếu ai không từng 1 lần ngồi trên nó thì cuộc đời hẳn phải mất đi 1 nửa tâm hồn. Có thể nhiều cái đã mất nhưng xích lô thì vẫn còn 1 cách kỳ lạ, thật sự sức sống của nó rất đáng được trân trọng. Không biết liệu tôi có thể tìm lại cảm giác của mình khi một ngày dạo phố Hà Nội trên những chiếc xích lô này hay không? Chắc là không bởi cuộc sống bây giờ đã đổi khác.

Về cái tên San-Souci có nghĩa là không lo âu, vô tư đi. Tôi vẫn lấy điều này làm kim chỉ nam cho cuộc sống để tâm hồn luôn vui vẻ và thanh thản. San-Souci đồng thời cũng là tên một lâu đài rất nổi tiếng của nước Đức bởi phong cách Gothic đặc trưng của nó. Đây là nơi diễn ra hội nghị Potsdam lịch sử sau chiến tranh thế giới thứ hai.

Đoàn người dừng lại ở Hoàng Diệu. Cả Chi và tôi cùng bắn pháo chúc mừng, tiếng nổ giòn giã ngập trong sắc đỏ, anh tôi vận lại trang phục chỉnh tề chậm rãi từng bước đến cùng đoàn bê tráp, bố mẹ tôi dường như không kìm được niềm xúc động. Bên trong chị Vân mặc chiếc áo dài đỏ truyền thống, khuôn mặt trang điểm xinh tươi, đôi mắt long lanh rạng rỡ cùng mái tóc xoăn bước đến, 2 người ra mắt tổ tiên bằng cách thắp hương lên bàn thờ. Xong xuôi, cầm ấm trà đi từng bàn để rót nước mời khách.

– Cung hỷ cung hỷ. – tôi đùa vui

– Bao giờ thì đến lượt em hả Long?

Chị dâu tương lai hỏi tôi, Chi ngồi cạnh chỉ biết cúi mặt cười mỉm. Chợt tiếng nhạc chuông điện thoại
của tôi reo lên.

– Chi, em đợi anh tí nhé!

Tôi vội vã tìm 1 chỗ vắng người để giảm tiếng ồn.

– Alo?

– Chào người yêu cũ, đã lâu không gặp anh!

Không thể ngờ người chủ số điện thoại đang đứng trước mặt tôi lại là Vy.

(tiếc gì 1 dấu sao đề cử để động viên tác giả các bạn nhỉ? Dấu sao tuy nhỏ nhưng điều đó cho thấy bạn quan tâm đến câu chuyện đó. Và tác giả cũng rất vui nếu được kết bạn, làm quen với bạn qua facebook: https://www.facebook.com/longpham2810
Và bạn cũng đừng quên lên wall tác giả viết những dòng suy nghĩ, cảm nhận về câu chuyện để tác giả được biết nhé. Mãi yêu đọc giả)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN